Nhà bên cạnh tôi, dường như có một kẻ bi/ến th/ái.
Mỗi đêm, hắn đều bật những âm thanh nh.ạy cả.m vào lúc khuya khoắt.
Ban đầu, tôi tưởng hắn đang ở cùng bạn gái.
Nhưng lâu dần, phát hiện hắn chưa từng dẫn ai về nhà.
Những âm thanh ấy, tựa như cố tình bật cho mỗi mình tôi nghe.
1.
Sau khi tốt nghiệp, tôi thuê một căn hộ hai phòng ngủ qua môi giới. Lúc ký hợp đồng, anh ta thề thốt sẽ tìm nữ thuê cho phòng còn lại.
Không ngờ chẳng bao lâu sau, tôi bắt gặp hắn dẫn một gã đàn ông đến xem nhà.
Đó chính là người sau này trở thành bạn cùng phòng của tôi.
Ánh mắt hắn sáng rực khi nhìn thấy tôi, liếc từ đầu đến chân tôi một cách kỹ lưỡng.
Hôm đó tôi mặc váy ngủ dài đến gối, cam đoan không để hở hang chỗ nào. Thế mà hắn vẫn nhìn tôi như muốn l/ột trần mọi thứ. Tôi vô cùng khó chịu.
Trước mặt hắn, tôi không dám cãi môi giới. Nhưng khi về phòng nhắn tin thì đã muộn.
Môi giới báo hắn đã ký hợp đồng xong. Nhanh thế? Chỉ một cái liếc nhìn mà quyết định ngay?
Lòng tôi dâng lên nỗi sợ mơ hồ - hình như tất cả đều liên quan đến tôi.
Hôm đó hắn dọn vào ngay. Để tỏ ra lịch sự và xua đi ý nghĩ x/ấu về mình, tôi ra chào hỏi.
Hắn cười hiền lành với cặp kính gọng kim, rồi liếc xuống chân tôi trước khi lảng đi. Lúc này tôi đã thay quần dài. Hình như hắn rất để ý.
Tôi giả vờ không thấy định quay vào thì hắn gọi gi/ật lại: "Em giúp anh chuyển đồ nhé?"
Tôi ngớ người. Sao hắn tự nhiên thế? Dù sao ở thành phố lớn giúp đỡ nhau cũng bình thường, nhưng tôi cảm thấy vô cùng bài xích việc phải vào phòng hắn.
"Nhân viên chuyển nhà đâu?" Tôi cáu kỉnh.
"Họ có việc đột xuất, nhận tiền xong vứt đồ ở đây rồi đi mất." Hắn cười ngượng.
Nhìn đống đồ đạc ngổn ngang, tôi đành nhận lời để mau kết thúc.
Tôi chọn tủ đầu giường nhỏ nhất. Vừa nhấc lên đã suýt ngã vì tủ nặng trịch do chứa đầy đồ.
"Cẩn thận!" Hắn chạy tới định cùng khiêng.
Tôi vội lắc đầu nhưng hắn cố ý bỏ qua, đứng sát trước mặt tôi cúi xuống đặt tay lên tủ.
Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi. Mặt hắn áp sát khiến tôi ngả người, tủ nghiêng về phía tôi. Hắn đẩy tủ thẳng lại nhưng tay đ/è ch/ặt lên tay tôi.
"Bi/ến th/ái!" Tôi thầm ch/ửi. Hắn ngẩng lên cười tỏ vẻ xin lỗi nhưng tay không buông. Mặt tôi đờ đẫn đến khi đặt tủ xong mới gi/ật ra nói: "Em mệt rồi" rồi bỏ vào phòng.
2.
Đêm đó hắn ồn ào dọn đồ khiến tôi ngủ muộn. Sáng hôm sau đang mơ màng thì tiếng gõ cửa dồn dập.
Mở cửa, mặt hắn chĩa vào cách tôi 5cm. "Hôm qua làm phiền em, anh nấu sáng rồi, cùng ăn nhé?"
Tôi nhíu mày: "Không cần!" Định đóng cửa thì hắn chèn chân. Ánh mắt hắn dán vào xươ/ng quai xanh lộ ra từ váy ngủ nhàu nhĩ của tôi.
"Cút ngay!" Tôi đóng sầm cửa. Tiếng khóa lách tách.
3.
Tôi phản ánh với môi giới nhưng không có bằng chứng. Anh ta bảo tôi đa nghi. Tối về, tôi lén lút tránh mặt hắn.
Mở cửa phòng thấy khóa chỉ xoay một vòng (thường khóa hai). Chốt cửa có vẻ lỏng. Tôi hoang mang khóa ch/ặt rồi treo chuông gió lên tay nắm.
Nghe tiếng hắn về, tôi tắt đèn giả vờ ngủ. Nhưng hôm nay hắn im lặng khác thường. Nửa đêm tỉnh giấc, tôi nghe tiếng bước chân rón rén ngoài phòng khách...
Bình luận
Bình luận Facebook