Sau nghĩ sẽ quay nhau.
Tôi đợi tuần, tháng, ba tháng...
Cho biết bạn gái mới.
Ngày hôm đó, khóc nước mắt của cả đời, c/ầu x/in cách vô thảm thiết, van nài quay nhìn tôi.
Cho tôi: 'Nam Y, đừng vậy, đáng đâu.'
Sau đó, mới đi đâu, quay tìm tôi.
Tôi chấp lời khuyên của cả bạn mà quay ấy.
Được mất rồi tìm thấy, tưởng sẽ trân trọng nhịn.
Nhưng vỡ lành, mới phát hiện ra, hình nhiều tưởng.
1
Sau quay dòng trên nhân.
Kèm theo bức ảnh uống cà phê, nội dung vỡ lành.
Sau tôi.
Chỉ ngắn dòng bị bạn chung của luận ngập tràn, kinh ngạc, luận 'ôi trời', lớn lời chúc phúc.
Tôi nhìn dòng đó, ngồi diện mỉm tôi, vẫn đẹp trai, điều đẹp trai thanh niên của sắc sảo, còn giờ đây thêm chín chắn, điềm tĩnh.
Anh nhìn lướt điện thoại, khóe miệng nở nụ đang chờ phản ứng của tôi.
Tôi xem lúc, rồi tắt điện lên bàn.
Tôi luận, thích, bài ấy.
Tôi mỉm nói: 'Cà phê ở đây ngon.'
Quán cà phê nào nhau, ly cà phê đen đ/á nào nhau, vị nào nhau, đang đổi chủ đề thôi.
Thẩm mắt từ chiếc điện trên bàn chuyển sang mặt tôi, mắt vọng buồn bã.
Nhưng dừng chút, ra, mỉm hỏi tôi: 'Tối nay rảnh không? Gần đây nhà hàng Tây Ban Nha mới mở, vị khá ngon, đưa em đi nhé.'
Tôi áy náy ấy: 'Xin lỗi, nay em ca, lẽ sẽ muộn, em gọi đồ thôi.'
Cuối im lặng, mới giữ phong độ lịch nói: 'Vậy lát nữa đưa em công ty.'
Lần từ chối nữa.
Trở công dài ngồi trước tính thẫn thờ.
Tôi dối Dục.
Công việc ca, deadline của tài liệu tuần nhiều hoàn thành bản đề này.
Tôi là, muốn tránh ở riêng ấy.
Không sao, quay hề vui mừng hớn hở, cảm giác thỏa mong đợi.
Lòng lặng, nhìn dòng công khai của ấy, thờ ơ.
Tôi thở dài, đang thế nào.
Tôi Dục.
Yêu mức chính ấy, còn đợi ba năm.
Thật cố ý, theo đuổi ít, ấy, hề hứng kỳ ai khác.
Không muốn tìm muốn chuyện, muốn ngoài hẹn hò.
Tống từng m/ắng tôi: 'Cậu thủ tiết cho thằng khốn Nó đáng không?'
Anh đáng không?
Chắc đáng.
2
Chuyện giữa mấy tử tế.
Sau xa đại học, mâu thuẫn nhỏ, nhau, làm lành, nhau, nhạt, làm lành.
Sau xử nhạt.
Giọng điệu lùng trong điện thoại, tin lời, quên lời chào buổi sáng tối, thái độ lạnh...
Những điều khiến trằn trọc ngủ, tĩnh, trường tìm thái độ giải vấn đề.
Lúc tình cờ gặp kỷ niệm trường họ, cô viên năm dưới song tấu bốn tay, khung cảnh đẹp mơ.
Tôi nghe thấy bên thốt lên kinh ngạc: 'Họ đẹp quá, không?'
Sự gi/ận an tụ nhiều bùng n/ổ từ này.
Rõ ràng trong lòng nhủ tĩnh, quên mất nhau thế bội: 'Vậy thì đi.'
Thật muốn tay, hy vọng sẽ dành tôi.
Nhưng đứng cảm, nhìn lùng nói: 'Được, vậy đi.'
Tôi quay đi.
Lúc cả hai đều tính cách kiêu hãnh, cả hai đều sắc, được mọi xung quanh nâng niu, nên đều được cách nhịn.
Nhưng trong ở bên ấy, ấy, kiềm chế tính cách của tốt.
Người nhịn trước tôi, biết tâm.
Ít bằng tôi.
Trong tình ở vị trí hơn, ấy, gạt niềm kiêu hãnh lòng dường mấy tâm tôi.
Trong khoảnh khắc quay đó, nghĩ: dù lần, dành em sao?
Anh làm.
Trong vừa tay, giữ ngoài tâm.
Chỉ mỗi thông tin hiện ở trên bên WeChat, tim đều thắt ngạt rồi dâng lên hy vọng may mắn:
Liệu Dục?
Nhưng mỗi lần mở ra, đều vọng.
Sau 15 mất lạc, nhịn được tìm ấy, hỏi nào lấy game quên ở chỗ tôi.
Rất lâu mới lời câu: Vứt đi.
Tôi lời câu: Được.
Rồi bao giờ chuyện nữa.
Sau vào chế độ làm phiền.
Tôi nghĩ lẽ sẽ bao giờ tại sao làm vậy.
Nhưng nghĩ tâm đâu.
Tôi ngày tục xem các hoạt động của trên các nền tảng mạng xã hội, vốn kín đáo, ít hoạt động, tần suất cập nhân khoảng hai lần năm.
Bình luận
Bình luận Facebook