01
"Cố nay hẹn giao về muộn."
"Em đừng đợi ngủ sớm nhé?"
Cố Hằng ngồi vuốt anh.
Anh lảng tránh khẽ né đi, tránh khỏi sự chạm của tôi.
Bàn đơ ra giữa trung.
Một lúc sau, thở dài nhẹ.
Kết lâu vậy, dường Hằng vẫn chấp nhận sự tiếp xúc của tôi.
Kể từ c/ứu mà đôi chân, cả đời ngồi ti nh.ạy cả.m, cho chạm mình.
Cố Hằng mắt, giọng khàn khàn: "Nhược em mà, xứng em."
"Mỗi lần em chạm đều rất vui, ngay sau h/oảng lớn, sợ cả giấc mơ, sợ tỉnh mộng rồi em chán gh/ét đôi của anh."
"Xin lỗi em."
Kết năm, vô lần minh rằng hoàn toàn quan việc què chân.
Không quan thế nào.
Tôi thích chính người anh.
Nhưng vô ích, càng đa nghi nh.ạy cả.m, cho rằng đang dối anh.
Tôi dỗ dành một lúc, trạng bớt kích động.
Rồi mới vội vã hẹn giao dịch.
Đối tác lần một người nghiện rư/ợu, uống vừa hắn, hợp tác sẽ đổ bể.
Uống cuối, say bí tỉ.
Nôn thốc nôn tháo trong nhà sinh.
Lúc ra ngoài mọi người đã giải tán.
Tôi trong nhà sinh dọn sạch mùi người.
Cố Hằng yếu, chịu mùi này.
Ngửi thấy nhíu ch/ặt lông mày, khó chịu.
Vì bao nay, giao dịch bên ngoài, thảm hại thế nào, trước luôn tề sạch sẽ.
Đột nhiên, phòng bên cạnh người cửa bước vào, cửa kịp đóng.
Bên trong vang lên tiếng reo hò.
Có người kinh ngạc hét to: "Cố khỏi rồi à?"
Tim đ/ập thình thịch.
Giờ Hằng lẽ đã ngủ, bất tiện lại, được.
Liên vị hình liên mấy trước, một tháng sau lịch trống chữa trị cho Hằng.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, khỏe người này.
Tôi nhịn cong môi.
Khi bước nhanh trước phòng này.
Vì hai người trùng vô thức liếc trong.
Một cơn lạnh buốt tràn ngập, đóng băng.
Đầu óc chậm chạp đờ đẫn.
Ánh dán ch/ặt bóng dáng quen thuộc ấy.
Đáng lẽ ngồi lẽ nhà nghỉ ngơi.
Giờ đây đứng thẳng tắp, cẩn thận ôm lấy người phụ nữ trước mặt.
Trên người mặc bộ vest đã đóng sau nhân, khoác lên.
Hiếm thấy vẻ e vậy.
"Duyệt Duyệt, khỏi rồi, cuối cùng xứng em."
"Anh dơ đâu, cho thêm hội nhé..."
02
Sao thể?
Rõ ràng chiều ra khỏi nhà Hằng vẫn ngồi sao nhiên đứng được?
Chuyên viên phục hồi năng thuê qua còn Hằng vẫn cũ.
Họ cùng dối tôi.
Dáng chao đảo, gần đứng vững.
Nhưng vẫn trốn sau cửa, đỏ chằm thú hoang.
Hy vừa rồi Hằng đang thử thách.
Nhưng không, khuôn luôn lạnh lùng của đây ti hèn ánh đều khao khát phương.
Đó tình của Hằng.
Sau tay, Hằng bình thản do tính hợp, rằng trong hòa bình.
Ba này, Hằng nhắc tên tình trước tôi.
Bạn bè lần nhắc nhở, còn yêu sống lại, Hằng đã thực sự buông bỏ?
Tôi cố tình dò la, cố ý nhắc Duyệt, Hằng lạnh băng.
"Đừng nhắc tên ấy đã quá khứ."
Hồi đứng trước Duyệt, rất lạnh lùng khoát.
Mọi người đều quay lại.
Khiến sau chủ ra nước ngoài, về.
Tôi ngờ ấy về.
Cố Hằng sợ lấy ra tờ quả khám cẩn thận đưa cho ấy xem.
"Em xem, bác sĩ sau tập luyện tốt sẽ người bình thường, em đừng bỏ anh."
Mắt dần đỏ lên, giọng nghẹn ngào đưa véo Hằng.
Nhón lên nốt ruồi đỏ đuôi anh.
"Em biết, em luôn mà."
"Anh khoát ánh yêu em, em cảm nhận từ bỏ em, em về rồi."
Tôi băng.
Mọi trước đây, trong khoảnh đều biến.
Cố Hằng ràng... rất gh/ét người khác chạm mà.
03
Ba trước Vân Thành xảy ra đất 6.9 độ.
Lần bị đ/è dưới đống đổ nát.
Tình cờ Hằng phát hiện, sợ sợ hãi luôn kể chuyện cười trêu đùa tôi.
Chính c/ứu tôi, mà chân, ngay cả bác sĩ lẽ cả đời đứng nổi.
Nhưng mọi người đều bên chúng hôn.
Nói người què, kéo tôi.
Nhưng vốn dĩ mà chân.
Tôi kiên quyết làm giấy đăng ký sau nhân dọn ra riêng.
Anh t/àn t/ật mà ti nh.ạy cả.m, ràng yêu mức chân, luôn chống cự việc chạm anh.
Khi cố chạm vào, đỏ đ/ập ra, thú bị dồn đường cùng.
Sau r/un r/ẩy xin lỗi tôi:
"Nhược đừng sờ xứng."
Tôi đ/au sống lại.
Vắt kiệt ki/ếm tìm hết qu/an h/ệ để tìm bác sĩ hàng thế cho anh.
Thậm để chăm sóc tốt hơn, ban ngày làm việc, giao nửa đêm phục hồi năng.
Thời gian g/ầy sút mất tám cân.
Giờ lại, cả một trò đùa.
04
Đột nhiên, liếc qua đây.
Nhìn ấy ngoãn ôm dường ảo giác của tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook