Bạn thân bị kẻ khác x/ẻ x/á/c, sắp hóa thành q/uỷ dữ.
Cô ấy xách những mảnh th* th/ể của chính mình, gõ cửa nhà tôi.
Bởi vì cô ấy biết, tôi là một thợ khâu x/á/c.
Khâu da thịt, xem ký ức, cũng có thể tẩy linh h/ồn.
1
"- Cốc cốc cốc!"
12 giờ đêm, thời khắc âm khí nặng nhất trong ngày, tiếng gõ cửa gấp gáp phá vỡ sự tĩnh lặng của cả tòa nhà.
Con mèo mun đang nép dưới chân tôi đột nhiên dựng lông, gầm gừ thấp giọng chuẩn bị chiến đấu.
Mèo đen thông linh, tôi lập tức cảm thấy bất ổn, nín thở, nhón chân đến trước cửa.
Qua chuông hình cửa, tôi nhìn thấy bạn thân Tống Vận Vận.
Cô ấy cúi gằm đầu, khuôn mặt chìm trong bóng tối, thoạt nhìn như thường ngày nhưng quanh người phảng phất quầng sáng trắng bệch - thứ chỉ có ở người đã ch*t.
Đầu óc tôi ù đi, mất khả năng tư duy.
Mới vài ngày không gặp, cô bạn thân to x/á/c của tôi đã không còn?
Mỗi lần Tống Vận Vận đến chỗ tôi, đều bấm mật khẩu tự vào. Tôi đã nhiều lần nhắc nhở cô ấy về chuyện này.
Nén cảm xúc, tôi nghẹn ngào: "Con nhỏ này, lúc sống chả thấy lịch sự, ch*t rồi lại biết gõ cửa hả?"
Tống Vận Vận nghe thấy lời tôi, xuyên cửa lao vào lòng tôi khóc nức nở.
"Đông Chí, tôi ch*t rồi hu hu, tôi ch*t thảm lắm, tôi còn chưa được yêu trai đẹp nữa!"
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: "Cậu ch*t thế nào?"
Tống Vận Vận khóc to hơn: "Trời đ/á/nh thánh đ/âm, tôi bị người ta x/ẻ x/á/c!"
Nghe cách ch*t dã man của cô ấy, tim tôi thắt lại: "Có phải tên bạn trai cũ hay v/ay tiền cậu không?"
"Không phải hắn, hắn dính vào c/ờ b/ạc bị bắt rồi, không có cơ hội... Ký ức cuối cùng của tôi dừng lại ở cảnh chạy bộ sau bữa tối, sau đó không nhớ gì nữa."
Tống Vận Vận ôm đầu cố nhớ lại, vẻ mặt đ/au đớn.
Có lẽ do mất thân x/á/c, tam h/ồn thất phách không ổn định nên trí nhớ cô ấy bị khuyết thiếu.
Nghề khâu x/á/c giao dịch với người ch*t, đương nhiên có thể tiếp xúc với linh h/ồn.
Tôi vỗ nhẹ lưng Tống Vận Vận, vừa xót thương vừa cảnh tỉnh cô ấy:
"Vận Vận, cậu ch*t oan ắt sinh oán h/ận. Nhưng hóa thành q/uỷ dữ sẽ mất đi lý trí con người, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Cậu phải kiểm soát cảm xúc."
Dưới chân Tống Vận Vận phảng phất làn khí đỏ nhạt - dấu hiệu sắp hóa q/uỷ.
Cô ấy cũng nhận ra điều bất thường, vội lau nước mắt, nghiêm túc gật đầu:
"Tôi ch*t hai ngày mới nhận ra mình đã ch*t! Khi nhìn thấy những mảnh x/á/c của chính mình, lòng tôi trào lên ý muốn gi*t sạch tất cả."
"Lúc đó tôi rất sợ. Nhưng tôi nhớ ông nội cậu từng dạy cách đối phó với linh h/ồn, cậu lại biết khâu x/á/c nên tôi vội tìm đến đây!"
Cô ấy đưa cho tôi thứ vẫn mang theo - một nửa bàn tay của chính mình.
May mắn là thứ linh h/ồn cầm trên tay không hiện hình trên camera hay mắt thường, nếu không giữa đêm khuya thanh vắng, chắc sẽ khiến bao người kinh h/ồn bạt vía.
Tống Vận Vận ngượng ngùng cười: "Tôi định mang hết về... Ai ngờ làm m/a yếu ớt thế, chỉ kéo được một mảnh từ bao tải ra. Cậu xem nát thế này còn khâu được không?"
Tôi nghẹn lời, tâm tư phức tạp: "Cô nương ơi, chỉ cần h/ồn về thôi, đừng phá hiện trường chứ!"
Tống Vận Vận ngây người nhìn tôi.
"Ờ... Thế giờ làm sao?"
Đương nhiên là trả về chỗ cũ!
2
Tống Vận Vận là đứa trẻ mồ côi, lớn lên từ trại trẻ mồ côi.
Hồi cấp hai, cô ấy từng là bạn cùng bàn tôi.
Từ đó, chúng tôi trở thành tri kỷ duy nhất của nhau.
Tính tình Tống Vận Vận hoạt bát vui vẻ, qu/an h/ệ xã hội đơn giản.
Ngoài tên bạn trai tồi cô ấy từng hẹn hò một tháng, cả hai chúng tôi đều không nghĩ ra ai có thể tà/n nh/ẫn đến vậy.
Việc chuyên môn phải để người chuyên môn giải quyết.
Với suy nghĩ đó, sau khi Tống Vận Vận trả lại mảnh x/á/c đã lấy, tôi lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát làm việc rất hiệu quả. Tôi đợi ven sông khoảng mười phút thì họ tới hiện trường bằng xe tuần tra.
Hung thủ có khả năng phản điều tra cao, th/ủ đo/ạn tinh vi.
Hắn phân th* th/ể xong, bỏ vào bao tải, buộc đ/á nặng chìm xuống khúc sông vắng người.
Nếu không có tàu thuyền vô tình móc phải bao tải dạt vào bờ, không có bằng chứng nào khác, cảnh sát khó lòng tin vào lời khai của tôi về vụ án mạng này.
Nguyên vẹn một Tống Vận Vận giờ đã thành 56 mảnh.
Thời tiết nóng nực, ruồi nhặng bay đầy cùng mùi ươn thối khiến nhiều cảnh sát phải nôn mửa.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tống Vận Vận - nạn nhân chính - lặng người đầy phức tạp.
Cảnh sát phong tỏa khu vực phát hiện th* th/ể, tôi bị mời đi lấy lời khai.
Cảnh sát trưởng phụ trách họ Lý, đi cùng tân binh ánh mắt trong trẻo tên Tiết Tiềm, dáng cao g/ầy khuôn mặt thanh tú.
Tống Vận Vận không ngừng thì thầm bên tai tôi rằng anh ta rất đẹp trai, đúng là một con m/a đói khát.
Tôi bỏ qua cô ấy, thành thật trả lời các thông tin cá nhân như họ tên, tuổi tác...
Khi tôi đề cập đến nghề nghiệp là thợ khâu x/á/c, cảnh sát Lý ngắt lời:
"Từ... Từ Đông Chí, cô làm việc ở nhà tang lễ?"
Tôi lắc đầu: "Không, tôi thường đến tận nhà phục vụ, không có địa điểm cố định."
Vẻ mặt ông ta càng thêm nghi hoặc.
Nhiều người không hiểu công việc của tôi, tôi đã quen.
Tôi giải thích: "Thợ khâu x/á/c cần ghép nối các mảnh th* th/ể, giúp người ch*t được nguyên vẹn an táng. Vì vậy tôi thường đến nhà gia chủ để chỉnh sửa."
Tiết Tiềm vỗ đùi hiểu ra: "Hiểu rồi! Đây là phiên bản linh hoạt của nghệ nhân chỉnh trang th* th/ể?"
Thợ khâu x/á/c là nghề cổ truyền, đời đời nối tiếp. Chúng tôi dùng linh khí trời đất làm mối, nối xươ/ng khâu da, tẩy uế linh h/ồn.
Bình luận
Bình luận Facebook