Liệu anh ấy sẽ tỏ tình trên đường không?
Nếu tỏ tình thì mình có nên đồng ý không?
Dù không biết thực sự mình có thích Bùi Trầm không, nhưng anh ấy vừa đẹp trai lại giàu có, nghĩ sao mình cũng không thiệt.
Tôi bước theo sau Bùi Trầm cả đoạn đường, tim đ/ập thình thịch.
Kết quả lại là một phen hồi hộp vô ích.
Bùi Trầm ngâm nga vài bài hát, hái một bông hoa dại trên núi, chụp vô số ảnh rừng cây, lại còn ném đ/á cuội xuống suối.
Mỗi lần anh ấy mở miệng, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ng/ực.
Nhưng rốt cuộc anh ấy chỉ đang trò chuyện phiếm với tôi.
Từ đầu đến cuối, không hề có dấu hiệu muốn tỏ tình.
Thôi được, có lẽ tôi đã tự huyễn hoặc mình rồi.
Tôi cũng ngồi xổm xuống, bắt chước anh ấy ném đ/á xuống nước.
Nhặt một viên ném một viên, không thèm nhìn cứ thế quăng đi.
Như cái cánh tay robot vậy.
Trong lòng chợt thoáng chút bâng khuâng.
Sau khi ném viên đ/á cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng 'ùm' rất lớn.
Lỡ tay ném phải hòn đ/á to, nước b/ắn tung tóe lên mặt.
Giọng Bùi Trầm vang lên đầy hài hước bên tai:
"Cố Thanh Hà, cô vừa ném điện thoại của mình xuống nước đấy."
23
May mà điện thoại chống nước, không sao cả.
Không thì đúng là mất cả chì lẫn chài.
Sau chuyến cắm trại, tôi không biết ứng xử thế nào với Bùi Trầm, đành hạn chế giao tiếp.
Mấy ngày sau, Bùi Trầm lại hỏi: "Cuối tuần này tụi mình đi cắm trại núi nữa, em đi không?"
Tôi ngượng ngùng: "Em không đi đâu, chúc mọi người vui vẻ."
"Sao lại không đi?"
Tôi suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: "Không thích lắm."
Bùi Trầm gửi một tấm ảnh dự báo thời tiết cuối tuần.
"Anh đã check kỹ rồi, lần này chắc chắn nắng đẹp, sẽ không mưa."
"Ý anh là gì?"
"Nghĩa là chúng ta sẽ không bỏ lỡ bình minh lần này."
Trong lòng tôi chợt trống rỗng.
Phải chăng Bùi Trầm biết hết mọi chuyện?
Anh ấy đã nhìn thấu tình cảm của tôi, nên mới thản nhiên đùa giỡn với trái tim tôi như vậy?
Bùi Trầm lại gửi một đoạn chat.
Người kia hỏi: "Bùi ca, anh với Cố Thanh Hà chia tay rồi à?"
Bùi Trầm: "Chưa, đừng bịa chuyện."
"Sao em thấy hai người kỳ kỳ thế."
Bùi Trầm: "Cô ấy gi/ận đấy, anh đang dỗ dành."
24
Lễ hội nghệ thuật năm nay, tôi vẫn làm MC.
Tôi thuê chiếc váy champagne lấp lánh dưới ánh đèn.
Đồ biểu diễn quanh trường đa phần đều cũ kỹ.
Lúc mặc thử đã thấy không ổn.
Đến trước giờ lên sân khấu, khóa kéo bị kẹt ngang eo.
Làm sao đây?
Càng vội càng rối, một cái gi/ật mạnh - khóa kéo đ/ứt lìa.
Cầm chiếc khóa kéo g/ãy trên tay, tim tôi đ/ập lo/ạn xạ.
Giờ đi thuê đồ mới không kịp nữa.
Tôi chạy vội tìm trưởng nhóm hợp xướng.
"Chị ơi, nhóm mình có váy dư không cho em mượn?"
Chị trưởng nhóm ngập ngừng: "Có đấy, nhưng váy của bọn chị đơn giản lại màu xám. Em là MC, mặc thế không phù hợp đâu."
"Nhưng em hết cách rồi, có đồ mặc được là được ạ. Chị giúp em nhé?"
"Được thôi," chị ấy do dự, "để chị xem giúp em."
Mười phút sau, chị ấy lắc đầu: "Xin lỗi em, hôm qua có vài bộ bị ủi ch/áy nên hết đồ dự phòng rồi."
Tôi thở dài: "Dạ không sao, em tự xoay sở vậy."
Hỏi khắp các thầy cô nhưng không có đồ phù hợp.
Đang tính mặc đồ thể thao lên sân khấu, bỗng có tiếng gọi: "Cố Thanh Hà, có người tìm!"
Tôi khoác vội áo ra cửa, sững người.
Bùi Trầm đứng đó, tay ôm một vệt đỏ rực.
Từ xa tưởng đóa hồng, hóa ra là chiếc váy đỏ lộng lẫy.
Anh ấy dúi váy vào tay tôi.
Thấy tôi đờ đẫn, lại đẩy nhẹ: "Cố Thanh Hà, thay đồ nhanh đi, sắp trễ giờ rồi."
Tôi tỉnh ngộ.
Không kịp hỏi sao anh biết tôi cần váy.
Càng không hiểu sao anh biết chính x/á/c size của tôi.
25
Buổi dẫn chương trình thành công rực rỡ.
Tôi giặt sạch chiếc váy đuôi cá màu đỏ trả lại.
Bùi Trầm ngơ ngác: "Trả anh làm gì? Chẳng lẽ anh mặc váy đỏ?"
"Thế phải làm sao?"
Anh ấy cười đ/ập nhẹ đầu tôi: "Tất nhiên là tặng em rồi."
Chiều hôm ấy gió nhẹ êm đềm.
Tôi đòi đãi Bùi Trầm ăn tối.
Chọn mãi, cuối cùng đến lẩu mới mở gần trường.
Tôi hăng hái gọi lẩu siêu cay.
Uống liền ba cốc nước ép dưa hấu đ/á.
Kết quả nôn thốc nôn tháo, đ/au bụng cả đêm.
Sáng hôm sau đi học vẫn còn nôn nao.
Giờ giải lao, tôi lảo đảo vào toilet lại nôn khan.
Ch*t ti/ệt, chiều đã có tin đồn tôi mang th/ai.
Thiên hạ bàn tán sôi nổi: "Cố Thanh Hà hoang th/ai rồi!", "Nhà họ Bùi gia giáo chắc phải đẻ con trai mới được cưới", "Tội nghiệp sinh viên đi làm máy đẻ", "Không biết có giữ đứa bé không", "Chắc phải phá thôi, gã Bùi Trầm đốn mạt đâu chịu trách nhiệm"...
Trời ơi! Tôi chỉ bị đ/au bụng vì lẩu thôi mà!
Sao tự dưng thành ph/á th/ai với máy đẻ?
Muốn có th/ai cũng phải có... quá trình chứ!
26
Tối đó, Bùi Trầm gọi điện.
"Nghe nói em có bầu với anh rồi?"
Tôi nghẹn ngào: "Em chỉ buồn nôn sáng nay thôi mà..."
Giọng anh ấy căng thẳng: "Sao lại nôn?"
"Do hôm qua ăn lẩu."
Bùi Trầm thở dài: "Anh đã bảo đừng uống nhiều đ/á mà..."
Bình luận
Bình luận Facebook