Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Còn về Lục Kim An, đó là người anh khóa trên mà tôi quen thời đại học. Khuôn mặt anh ấy đẹp đến mức kinh thiên động địa. Tôi vốn là m/a không ra gì, đầu th/ai xuống trần gian chính là để có một mối tình sét đ/á/nh. Nói đơn giản, là để đốn hạ các anh chàng đẹp trai. Lục Kim An chính là mục tiêu của tôi. Nhưng tôi không ngờ, Lục Kim An này còn bảo thủ hơn người thời Thanh, tôi dốc hết công sức mãi đến sau tốt nghiệp mới khiến anh ấy đồng ý đến với tôi. Ngày đầu yêu nhau, tôi đòi nắm tay, anh bảo còn sớm. Ngày thứ mười, tôi mới được sờ tay. Tôi đòi hôn, anh nghiêm khắc từ chối, bảo tiến triển quá nhanh. Tháng thứ ba, cuối cùng cũng được hôn một cái. Chưa thỏa mãn, tôi hỏi có thể hôn thêm vài cái kiểu cắn lưỡi không, anh đỏ mặt nhưng vẫn cự tuyệt. Tôi dùng hết sức đ/è anh xuống, anh bảo tôi chỉ tham sắc đẹp của anh, là gái lăng loàn. Đành phải nhẫn nhục từng ngày, mơ đêm nào cũng thấy đ/è anh. Yêu nhau tròn hai năm, chỉ thi thoảng được cắn lưỡi vài lần. Tám múi bụng kia chỉ được ngắm chứ không được sờ. Huống hồ anh ta cứ như liệt nữ giữ trinh, không thể nào lên giường. Thế là tôi nổi đi/ên! Sau lần Lục Kim An lại từ chối cho tôi sờ bụng, để anh có cảm giác khủng hoảng, tôi dọa không cho sờ thì chia tay. Anh bảo chia thì chia, nhất quyết không để tôi toại nguyện. Tôi tức đi/ên, về nhà đ/ấm bóp ảnh Lục Kim An suốt đêm. Tối hôm đó, Ngưu Đầu Mã Diện đột nhiên xuất hiện, bảo địa ngục có á/c q/uỷ trốn thoát, yêu cầu tôi tạm dừng nghỉ phép về bắt q/uỷ. Tôi vốn được mệnh danh tốc độ đệ nhất địa phủ, nhiệm vụ này đích thị phải tôi đảm trách. Nhưng muốn bắt q/uỷ, tôi phải "ch*t" để phục hồi nguyên hình. Công việc luôn là trên hết. Còn đàn ông, đã không cho ngủ thì bỏ cũng được! Thế là tôi cầm d/ao ch/ặt cổ t/ự s*t. May nhà tôi m/ua đ/ứt, biệt thự riêng nên ch*t trong nhà không gây phiền hà. Sau đó, tôi trở về âm ty truy quét á/c q/uỷ. Đi ba năm trời. Dòng hồi ức ùa về, tôi vứt điếu th/uốc mới hút một hơi, trườn xuống nằm trong lòng Lục Kim An. Có lẽ động tác hơi th/ô b/ạo, anh gi/ật mình tỉnh dậy. Nhưng ánh mắt vẫn mơ màng, chớp mắt nhìn tôi hồi lâu rồi lẩm bẩm: "Hóa ra vẫn chưa tỉnh mộng." "Vậy thì sao?" Tôi hỏi. Anh rút từ chăn ra dải lụa đỏ tối qua chưa kịp dùng, hôn lên trán tôi rồi nói: "Vậy thì chúng ta có thể chơi trò này rồi." "Chơi thế nào?" Tôi bật ngồi dậy, rồi cái đầu... lại rơi lăn lóc. Lục Kim An nhìn cái đầu lăn đến chân mình, ánh mắt mơ màng cuối cùng cũng tỉnh táo. Tôi tưởng anh sẽ sợ. Không ngờ anh chỉ im lặng giây lát, rồi mặt không biến sắc nhấc đầu tôi lên. Hỏi: "Tống Kim Hà, em có cần cái đầu không?" 3 Tôi chọn trả lời bằng hành động. Thuận thể diễn luôn cảnh yêu quái cho Lục Kim An xem. Lắp đầu xong, tôi xoay cổ mấy vòng cho chắc. Lục Kim An vẫn im lặng. Ngồi bên giường nhìn tôi xoay đầu 360 độ. Thấy anh chăm chú, tôi nghĩ phá không khí nên lại tháo đầu đưa cho anh. "Lục Kim An, nếu anh muốn chơi, em chiều anh đặc cách này." Dù sao không phải ai cũng được chơi đầu như bóng. Nghĩ đến chiến tích đêm qua, tôi miễn cưỡng cho anh đặc quyền. Anh run run đỡ lấy đầu tôi, cuối cùng vẫn lắp lại cẩn thận. "Tống Kim Hà, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi." Giọng nói vẫn hay như xưa, đêm qua anh ít rên quá, tôi thật tiếc. Tôi hỏi: "Anh muốn nói mặc đồ hay cởi đồ?" Trước trò đùa khiêu khích của tôi, Lục Kim An vẫn chưa quen. Anh ho giả: "Tống Kim Hà, em nghiêm túc chút đi!" Không còn men rư/ợu, không coi như mơ nữa, Lục Kim An khắc kỷ lại hiện nguyên hình. Tôi hơi tiếc nhưng nghĩ cảnh anh khóc lóc khi phá giới chắc cũng thú vị lắm. Thấy ánh mắt tôi, anh thở dài: "Anh thực sự muốn trò chuyện nghiêm túc." Yêu nhau nhiều năm, chỉ một cái liếc tôi đã hiểu ý anh. Tôi gật đầu: "Em cũng nghiêm túc, dù sao tình cảnh hai ta hơi kỳ cục." Anh kéo chăn che người rồi bắt đầu thẩm vấn - "Tống Kim Hà, giờ em... còn là người không?" Nghe như ch/ửi nhưng đúng là tôi không phải người nên lắc đầu. Lục Kim An mím môi, mắt cúi xuống khiến tôi không đọc được cảm xúc. Anh hỏi tiếp: "Vậy em hiện tại là q/uỷ?" Cũng gần vậy. Từ khi có trí nhớ, tôi đã ở địa ngục, là q/uỷ sai thân tín của Diêm Vương. Nên tôi gật đầu. "Em trở về vì điều gì?" Vừa hỏi xong, anh đã ngước lên nhìn như chờ đợi. Lý do thật sự không thể nói ra, nên tôi áp sát thổi vào tai anh: "Tất nhiên là để gặp anh." Đây không phải nói dối. Đầu th/ai làm người nhiều năm, mọi thứ thuận lợi trừ việc chưa ngủ được Lục Kim An. Khát khao dần thành ám ảnh. Nên khi xuống trần, tôi quyết gặp lại anh. Hồi yêu nhau, chúng tôi từng bàn về sinh tử.
Ngoại truyện
Bình luận
Bình luận Facebook