Tôi mở một cửa hàng nhỏ ở địa phủ.
Địa phủ không có ng/uồn cung hàng hóa, tôi chỉ có thể nhập mộng gặp bạn trai dương gian, nhờ anh ấy đ/ốt ít đồ xuống cho tôi.
Một tháng sau, bạn trai tôi nổi gi/ận.
"Ch*t rồi mà ở dưới đó chơi vui gh/ê nhỉ? Mấy thứ này, lúc còn sống sao không nghĩ thử với anh?"
01
Khi tôi qu/a đ/ời tròn một năm, tôi quyết định kinh doanh nhỏ ở âm gian.
Sau một thời gian khảo sát, tôi phát hiện địa phủ lại chẳng có cửa hàng dành cho tình nhân.
Nhận thấy cơ hội kinh doanh, tôi lập tức dốc hết tiền tiết kiệm thuê một cửa hàng.
Nhưng có mặt bằng rồi, đồ đạc lấy từ đâu?
Suy đi tính lại, tôi nghĩ ngay đến anh bạn trai ngốc nghếch năm xưa.
Dùng nốt chút tiền vàng mã còn lại hối lộ cho quan coi mộng, đêm đó tôi đã nhập mộng gặp bạn trai.
"Anh yêu, anh yêu, em nhớ anh lắm."
Một năm không gặp, Lục Uyên dường như chín chắn hơn trước.
Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ tôi m/ua hồi còn yêu nhau, tóc có vẻ lâu chưa c/ắt mềm mại phủ trên đỉnh đầu, người g/ầy hơn trước nhiều, chỉ có khuôn mặt điển trai lạnh lùng như xưa là không đổi.
Anh nhìn tôi vô cảm, ánh mắt lạnh nhạt.
Lòng tôi thắt lại, chẳng lẽ thằng khốn này quên mất ta rồi?
Ngay khi tôi định làm gì đó khơi gợi chút ký ức mong manh của anh ấy, Lục Uyên mới lên tiếng "Ừm" như một lời đáp. Tôi thở phào, nhớ được tôi là tốt rồi.
Tiền ít, quan coi mộng chỉ cho tôi năm phút nhập mộng.
Không kịp tâm tình dây dưa, tôi đành liều ôm chầm lấy Lục Uyên, "Anh yêu, không có anh ngày nào cũng cô đơn, nếu anh giúp được em thì tốt quá."
"Ồ? Giúp thế nào?"
"Đơn giản lắm, chỉ cần gửi cho em mấy dụng cụ DIY là được."
Thời gian có hạn, tôi tuôn ra một tràng danh sách hàng nhập khẩu đã chuẩn bị sẵn.
Ngay sau đó, tôi thấy tai Lục Uyên... đỏ lên rõ rệt.
Anh dường như còn muốn nói gì, nhưng tôi chẳng kịp nghe, quan coi mộng đã chấm dứt giấc mộng.
Trở về, lòng tôi nơm nớp lo âu, thực ra tôi chẳng chắc chắn gì việc Lục Uyên có đ/ốt đồ cho tôi không.
Ch*t một năm rồi, hắn ta chưa đ/ốt nổi một tờ giấy tiền cho tôi.
Nhưng ngoài anh ấy, tôi chẳng biết nhờ ai.
Lẽ nào lại bảo bố mẹ già của tôi đ/ốt mấy thứ này sao!
Chờ đợi lo lắng ở trạm thông hành khoảng ba bốn ngày, ngay khi tôi tưởng mình thất bại, tôi đã nhận được bưu kiện từ dương gian.
Nhìn chữ "Uyên" bay bướm trên đó, tôi mừng rỡ. Mở ra xem, tất cả những thứ tôi liệt kê trong mộng, không thiếu món nào.
Trời ơi, Lục Uyên lần này cuối cùng cũng làm việc ra h/ồn!
Đồ Lục Uyên gửi xuống, ở địa phủ đúng là như phân bò cạp - đ/ộc nhất vô nhị.
Rốt cuộc ai lại nỡ nhờ người nhà đ/ốt mấy thứ này chứ?
Cửa hàng khai trương, lập tức thu hút vô số oan h/ồn.
Chẳng mấy chốc, tất cả hàng hóa b/án sạch veo.
Muốn nhập mộng dương gian tốn kém lắm, nhưng tôi vẫn giữ vững khí phách "không mất con thì không bắt được cọp", mang theo toàn bộ thu nhập gần đây, hùng dũng đến sở quản lý mộng cảnh, đ/ập hết minh tệ vào mặt quan coi mộng.
"Lần này, cho một tiếng đồng hồ!"
02
Lục Uyên ngủ ít, tôi đ/á/nh bài với quan coi mộng mấy tiếng đồng hồ mới đợi được hắn ngủ.
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường, 3 giờ sáng.
"Anh ngủ muộn thật đấy."
Lục Uyên hình như vẫn ở công ty, áo sơ mi hơi nhàu, gương mặt tái nhợt ửng hồng, dường như vừa tiếp khách về, cuộn tròn trên ghế sofa văn phòng.
Tôi bước lại gần ngửi ngửi, "Lại uống rư/ợu à?"
Anh ta ngơ ngác nhìn tôi mấy giây, x/á/c định được tôi là ai rồi mới từ từ rời mắt, lại chỉ một tiếng "Ừm".
Thời gian còn rảnh, tôi ngồi bệt xuống khoanh chân, "Anh phải giữ gìn sức khỏe đấy, trẻ trung gì mà thức khuya nghiện rư/ợu, anh biết em ở bên đó đợi bao lâu mới chờ được anh ngủ không."
Khiến tôi thua quan coi mộng thêm 100 minh tệ.
Lục Uyên cười lạnh, "Em còn quan tâm sống ch*t của anh à? Một năm qua chẳng thấy em đến thăm anh lần nào."
"Em quan tâm chứ! Chẳng qua là... trước không có cơ hội, giờ em chẳng đến rồi sao."
Tôi nở nụ cười giả tạo, trong bụng nghĩ nếu Lục Uyên mà ch*t thật thì ai cung cấp hàng cho mình.
Tôi gãi đầu, định đi thẳng vào vấn đề, "À, lần trước anh đ/ốt đồ cho em, em nhận được rồi."
Lục Uyên ngẩng mắt, chờ đợi lời tiếp theo.
Tôi nuốt nước bọt, "Ý em là, anh... anh đ/ốt thêm cho em ít nữa được không?"
Nghe vậy, Lục Uyên cười.
Cười đến nỗi lộ cả cái răng nanh nhỏ tận trong cùng.
"Trần Niệm An, em ở dưới đó đã cặp kè với thằng khác rồi phải không?"
Tôi lắc đầu như bổ củi, "Tuyệt đối không, em tự chơi thôi..."
"Em thích chơi thế, sao lúc còn sống không nghĩ thử với anh?"
Không nghĩ thử với anh?
Thử với anh?
Thử?
Một loạt hình ảnh mờ ảo hiện lên trong đầu, tôi đỏ mặt chạy trốn khỏi mộng cảnh.
Lúc trở về, quan coi mộng đang bắt chéo chân chơi Tetris.
Cái máy chơi game trẻ em ấy, là con trai anh ta đ/ốt cho năm ngoái.
Ngày ngày mang theo, nâng niu như báu vật.
Thấy tôi ra, anh ta cất máy vào túi, "Còn 20 phút nữa mà, sao ra sớm thế?"
Tôi lại nghĩ đến lời Lục Uyên, vỗ vỗ cái mặt đã mất hết cảm giác, "20 phút gửi trước đi, để lần sau dùng."
Nói xong tôi chẳng đợi quan coi mộng đáp lại, chuồn thẳng.
Lần này đàm phán thất bại rồi.
Tôi không lừa được Lục Uyên đ/ốt đồ cho mình.
Các vị khách oan h/ồn ngày ngày đến cửa hàng giục hàng, khiến tôi đầu tắt mặt tối.
Ngay khi tôi định tìm thêm kênh nhập hàng, trạm thông hành báo có bưu kiện dương gian cho tôi.
Chữ "Uyên" trên hộp lấp lánh ánh vàng, lòng tôi rung động, mở ra xem thấy đầy ắp những thứ tôi cần, chủng loại thậm chí còn phong phú hơn lần trước.
Bình luận
Bình luận Facebook