Tốt bụng nhắc nhở: "Nếu vẫn tin, Thành phố A rất nhiều bệ/nh viện, cứ thoải mái đi kiểm tra lại."
Giọng Tri r/ẩy: "Vậy, con con ta, Như phản bội ta."
"Cô ấy phản bội mà cả tình mà do đàn bà đ/ộc á/c để hi*p cô ấy."
Tôi nhìn vào mắt tột cùng Tri Ngôn, hỏi dồn.
"Các kẻ nói, kẻ hỏi, quả cặp trời sinh.
"Vị tổng quyền lực che bị bưng bít suốt hai năm, thật buồn cười rụng răng.
"Hối h/ận sao? rồi.
"Cố Như ch*t rồi, lời giữ để dưới địa ngục đi.
"Mỗi ở đây nay, kẻ gi*t người!"
Tất nhiên, bao gồm cả chính tôi.
Thẩm Tri r/ẩy đưa tay, kéo tôi.
Bị gi/ật phắt ra.
"À, món quà tặng nữa."
Tôi ném bản kiến nghị cách chức do Cố đầu hội đồng quản trị cho Tri Ngôn.
"Giờ phụ trách Tập đoàn tôi.
"Người cha thân yêu con, cảm ơn 'cần mẫn ngừng' dạy suốt bao năm, con gái giờ xuất sắc không? Có đáp ứng kỳ vọng chưa?"
Thẩm Tri bặt, mắt vô h/ồn nhìn đâu đó.
Như già đi chớp mắt.
Tôi thèm để ý Tri nữa, quay sang túm lấy Nguyệt đang đờ đẫn.
Tôi ấn cô xuống đất.
Rút con nhỏ, từ rạ/ch đường sâu lên mặt cô ta.
"Đây, trả cho cho th/uốc vào trước kỳ thi."
Lưỡi quá sắc, m/áu từ thấm Nguyệt mới cảm nhận được.
Cô s/ợ giãy giụa thoát tôi.
Gào thét ôm mặt, về phía mình.
Nhưng cô rối bời.
Người phụ ngã vật xuống sao đẹp bỗng thành thế này.
Miệng "Đáng lẽ gi*t cái tai họa đáng lẽ gi*t..."
Niềm vui từng tưởng xuất hiện.
Tôi chỉ cảm bực bội trống rỗng chưa từng có.
Tôi vẫy với gác bên cạnh, hiệu đưa họ đi.
Đó gia.
Việc xử hậu cho này, thỏa thuận giữa ông ấy.
Lão tung hoành ngầm lẫn chính đạo nhiều chân sạch sẽ lắm.
Sau này, 'người thân' ch*t, tàn phế đi/ên dại.
Cũng sẽ vướng mắt nữa.
Nói khiến Cố cho tôi.
Còn phải cảm ơn Kha.
Trong cứ thu thập số liên quan cả hai Cố.
Chỉ cần tiết lộ bất kỳ cứ nào, khiến cơ nghiệp tan thành mây khói.
Nghĩ Kha, mắt dịu chút.
Bản liệu bị đ/ốt, nhưng giữ cho mình bản sao lưu.
Nếu biết, chắc sẽ bệ/nh mất.
Tôi đầu, rãi nhìn quanh ngôi hỗn độn tĩnh lặng này.
Không chút lưu luyến ngoài.
Giờ chỉ thiếu cuối cùng.
16
Bước cuối cùng này, thật dễ dàng.
Đêm dần thang vô trên đường phố.
Chiếc xe phía sau bấm còi.
Tôi rút khẩu ngắn để xe ra.
Dừng xuống, đi bên xe đó.
Anh hạ cửa kính xuống, mở ch/ửi bới.
Tôi giơ chĩa vào trán ta.
Không chút do dự.
Vừa bóp cò vừa âm: "Boom!"
Tôi nhìn sợ nỗi ướt quần.
Không kìm được cười: hèn, về quần đi."
Tôi ném khẩu đồ chơi đó vào xe qua cửa rồi quay về xe mình.
Lúc mới điện hiển thị hơn mười cuộc nhỡ.
Toàn Kha.
Tôi ta, vậy mà đến.
Tôi lấy điếu th/uốc, ngậm miệng, lại.
Vừa chưa đầy giây, điện thông.
Giọng vang lên đầu dây: "Thẩm Thanh, em đang ở đâu?"
Tôi bật bật lửa, nhìn ngọn lửa xanh vàng, ngẩn lúc mới trả lời.
"Sao? Muốn đòi công bằng cho Nguyệt à?"
Chu nghe lơ lớ, lặng vài giây.
Hỏi: "Có muốn Nguyệt Sắc uống vài ly không?"
Tôi nhe răng cười.
Đã dẫn hắn lên đường, gì phải do dự nữa?
Đến Nguyệt Sắc, nhân viên phục vụ quen thuộc dẫn phòng riêng.
Tôi đẩy cửa, Kỳ Ngọc xuyên qua tiếng nhạc điện tử ồn ào lọt vào tai.
"Tớ cậu với Thanh trước chơi thân lắm, sao sau thành thế này?"
Tôi bên cửa, nghe quay lưng nói.
"Hồi nhỏ nó đi/ên, tội nghiệp, sau nó đi/ên... chỉ giờ, cậu nghe rồi đấy, nó..."
Khóe môi Kỳ Ngọc thoáng nở nụ cười.
Nếu lúc nãy trạng mơ hồ.
Thì giờ cơn gi/ận tột cùng.
Tôi tung cửa, xông vào.
Tùy cầm lấy chai rư/ợu vang đ/ập vỡ bên bàn.
Cúi người, chĩa mảnh vỡ sắc nhọn vào Kha.
"Chu Kha, cảnh cáo anh, thể gh/ét yêu nhưng tuyệt đối cho phép thương hại tôi."
Chu nắm lấy trước đ/âm mảnh vỡ vào ta.
Anh kéo di chuyển mảnh chai chút.
Anh nhìn chằm chằm tôi.
Thoáng cậu bé dành tiền m/ua máy chơi cho tôi.
"Thẩm Thanh, em bình tĩnh đi, biết em giờ dễ chịu... em chờ anh, đợi lật Chu, sẽ đưa em đi."
"Thế Nguyệt thì sao? yêu cô nữa à?"
Câu trả lời lặng.
Trong khoảnh tất cả.
Tôi nhìn mắt veo trước mặt, chưa từng nghĩ ngày khuôn mặt lạ thế.
Hóa chưa từng yêu ai cả.
Anh chỉ thích ngao du mối qu/an h/ệ tình cảm, dụng đẹp giả tạo mình, nhìn chúng đầu rơi m/áu chảy.
Tất cả để thỏa mãn ti đáng thương ta.
Phải rồi, đáng lẽ nghĩ hơn.
Bông hoa nở tối, sao thể thực tinh khiết được?
Bình luận
Bình luận Facebook