Trân Giả Thiên Kim

Chương 4

16/06/2025 22:56

Tối qua, khi Lưu Vân lén nhổ nước bọt vào cốc nước của tôi, tôi đã muốn làm điều này rồi.

Chỉ là lúc đó Lão Lưu cũng có nhà, tôi nén lại vì ngày đầu về nhà không muốn gây chuyện.

Hôm nay, nhờ ơn cô ta.

Cái t/át này của tôi đúng là đ/á/nh thuận tay đẹp lý.

"Cô..."

Lưu Vân ngẩn người cả hồi mới hoàn h/ồn. Vết t/át đỏ hỏn in rõ trên gương mặt nhỏ xinh. Cô ả vừa ôm mặt vừa nhìn tôi với ánh mắt từ ngỡ ngàng chuyển sang phẫn nộ.

Bỏ qua lớp vỏ công chúa mỏng manh, Lưu Vân hầm hầm lao tới định trả đò/n nhưng bị tôi né.

Cô ta liền chộp lấy chiếc ly pha lê bên cạnh ném mạnh về phía tôi -

Cú ném quá bất ngờ, khoảng cách gần khiến tôi không kịp tránh.

Thế nhưng.

Khi chiếc ly văng tới, Phó Tầm bất ngờ xoay người che chắn cho tôi.

Chiếc ly viền vàng đ/ập trúng trán anh rồi vỡ tan trên sàn.

Không gian đóng băng.

Bởi vì... mặt Phó Tầm chảy m/áu.

Tôi hoảng hốt định kiểm tra vết thương nhưng không dám chạm. Phó Tầm liếc nhìn tôi: "Không sao, xây xát nhẹ."

Ai đó đưa khăn tay, anh nhận lấy đ/è lên vết rỉ m/áu. Quay sang Lưu Vân, giọng lạnh lùng: "Chiếc ly cô vừa ném là đồ sưu tầm của tổng giám đốc Trần, trị giá 13 triệu."

"Đền đi."

Lưu Vân đờ người, vừa sợ vừa hốt: "13 triệu?"

Tôi cũng kéo tay áo Phó Tầm thì thào: "Ly này đắt thế sao?"

"Không."

Giọng anh bình thản: "Nhưng mặt tôi đáng giá."

10

Tôi ngớ người hai giây rồi bật cười. Mặt anh đáng giá. Nghĩ lại thân phận của anh, câu nói này cũng có lý.

Lưu Vân tái mặt đứng im, xung quanh xì xào bàn tán nhưng không ai dám ra mặt.

Bầu không khí căng thẳng tới khi Lão Lưu xuyên qua đám đông tiến tới.

Lão giảo hoạt này không nói hai lời, lập tức đưa thẻ ngân hàng cho trợ lý xử lý. Cử chỉ dứt khoát khiến tôi cũng thấy đ/au thay.

Tôi biết Lão Lưu giàu, nhưng số tiền này đủ khiến ông ta đ/au tim. Thế mà... ông ta không mảy may bận tâm.

Người đàn ông tứ tuần vừa xin lỗi thay con gái vừa ân cần hỏi thăm Phó Tầm, sai tôi đi bôi th/uốc cho anh.

Nhân viên sảnh tiệc đã mang hộp c/ứu thương tới. Khi bị Lão Lưu đuổi ra góc sảnh băng bó cho Phó Tầm, tôi chợt hiểu ra.

"Lão Lưu muốn cầu hợp tác với anh đúng không?"

Phó Tầm ngồi trên ghế chờ tôi bôi th/uốc. Nghe vậy, anh liếc tôi: "Thông minh đấy."

Vậy nên Lão Lưu đền tiền còn vui hơn được của. Dù giàu nhưng muốn với tới Phó Tầm vẫn còn xa vời, nên mới sắp đặt buổi xem mắt giữa tôi và cháu trai họ Phó.

Hôm nay, Lão Lưu biết Phó Tầm hét giá nhưng vẫn vui vẻ trả. Bởi nếu Phó Tầm nhận tiền, ông ta mới có cơ hội hợp tác.

Cho nên, với Lão Lưu đây là món hời. Nghĩ thấu màn kịch này, tôi lắc đầu: Thương trường hiểm á/c thật.

Tới cả Lão Lưu thô kệch bên ngoài cũng tinh tế bên trong.

Tỉnh lại, tôi gi/ật mình nhận ra Phó Tầm đã chờ tôi lâu. Vội vàng lau th/uốc.

Vết thương nhỏ, chỉ trầy da nhưng m/áu me trông dữ dằn. Xong xuôi, tôi thấy trong hộp có miếng dán hoa văn to bản trông ngộ nghĩnh.

Không suy nghĩ, tôi dán ngay lên trán anh. Ngước lên thấy gương mặt lạnh lùng của tổng tài điểm miếng dán hoa lá, đúng là kỳ quặc mà đáng yêu.

Định ngắm thêm thì Phó Tầm đã đứng dậy. Khi tôi kịp nhận ra, vị Phó tổng vô tư đeo miếng dán hoa đi ngang qua bao ánh nhìn.

Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào đó nhưng không dám cười. Do dự mãi, tôi nuốt lời gọi anh lại.

Bây giờ nói ra thì ch*t chắc.

...

Kết thúc tiệc, Lão Lưu vờ bận không về biệt thự Hồng Mai, nhờ Phó Tầm đưa tôi về. Khi nói, mắt ông ta không rời miếng dán trên trán Phó Tầm.

Tôi hồi hộp sợ anh phát hiện. May thay, Lão Lưu chỉ mấp máy môi rồi thôi.

Thế là trên đường về, tôi lại vào xe sang của Phó Tầm.

Thế nhưng -

Lúc lên xe, Phó Tầm đột nhiên dừng lại. Tôi ngoảnh lại thì thấy anh đang chăm chăm nhìn miếng dán hoa trong gương chiếu hậu.

Im lặng vài giây.

Phó Tầm quay sang: "Lưu Trân Nhất."

Tôi cười gượng đ/á/nh trống lảng: "Hay... để em lái xe về?"

Anh thắt dây an toàn: "Xe mới m/ua ba ngày, tôi chưa muốn đổi xe."

"..."

May mà Phó Tầm không truy c/ứu chuyện miếng dán. Suốt đường về, anh không bóc nó ra, kể cả khi đưa tôi tới cổng nhà, trên trán vẫn dán hình hoa xinh xắn.

11

Từ biệt Phó Tầm, tôi xách váy bước vào. Bất ngờ thấy người đàn ông lạ trong phòng khách.

Nhìn kỹ, đường nét hắn giống tôi, đúng hơn là phiên bản trẻ của Lão Lưu. Hắn mặc sơ mi sáng màu, nhàn nhã ngồi sofa nhâm nhi rư/ợu, đang trò chuyện thân mật với Lưu Vân.

Nghe tiếng mở cửa, hắn chậm rãi liếc nhìn tôi.

Tôi biết hắn.

Lưu Thầm, anh ruột cùng cha mẹ với tôi.

Đây là lần đầu chúng tôi gặp mặt.

Sau ánh nhìn, tôi bước tới lễ phép chào: "Anh."

Thế nhưng -

Không ai đáp lại.

Lưu Thầm liếc tôi rồi quay đi, xoa đầu Lưu Vân bên cạnh, giọng đầy ẩn ý:

Danh sách chương

5 chương
06/06/2025 10:50
0
06/06/2025 10:48
0
16/06/2025 22:56
0
06/06/2025 10:46
0
06/06/2025 10:44
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu