“Cứ nhìn anh như thế, anh sẽ ăn thịt em đấy.”
“Ăn cái đầu anh ấy! Đói thì ăn cơm đi!” Tôi xoa trán còn tê rần, lẩm bẩm ch/ửi bới rồi bước vào bếp.
Tiếp theo một tuần, tôi và Vệ Hanh ngày nào cũng đi vẽ tranh tường.
Khi đã quen tay, tôi cơ bản hai ngày là hoàn thành xong một bức tường.
Hôm đó, tôi làm xong bữa sáng mà vẫn không thấy Vệ Hanh xuống lầu.
Bình thường anh dậy sớm hơn cả tôi, thường ra sân tập một bài quyền quân đội rồi chạy vài vòng mới quay về ăn sáng.
Tôi đành phải lên phòng gọi anh.
Vệ Hanh nằm bẹp trên giường, mặt mày ủ rũ. Tôi sờ trán anh.
“Sốt à?”
Tôi lấy nhiệt kế đo cho anh.
Thân nhiệt anh hơi cao, nhưng chưa đến mức sốt.
Vệ Hanh thều thào:
“Anh không sao… nằm nghỉ một chút là khỏe… Em đi đi, đừng lo cho anh…”
“Ừ, bữa sáng đã làm xong rồi, lát nữa anh dậy ăn nhé.”
Tôi không nghĩ nhiều, vội vã rời đi.
Hôm nay không có Vệ Hanh – cái đuôi bám theo – bên cạnh, tôi cứ thấy thiếu thiếu, như thể mất đi thứ gì đó.
Tôi lơ đễnh, tiến độ vẽ chưa được nửa ngày thường.
Gần trưa, trời tối sầm lại, gió cuốn từng cơn dưới đất.
Có vẻ sắp mưa, tôi vội thu dọn dụng cụ vẽ.
Tôi hối hả chạy về nhà, vừa bước vào cửa thì bên ngoài mưa như trút nước.
Trong nhà tối om, tôi thấy bữa sáng trên bàn ăn vẫn nguyên vẹn, lẽ nào Vệ Hanh vẫn ngủ?
Tôi chạy lên lầu hai, xông vào phòng anh, định gọi:
“Vệ…”
Một bóng đen ào tới, ôm chầm lấy tôi.
Thân hình nóng bỏng bao trùm lấy tôi, hơi thở hừng hực phả vào tai, toàn thân tôi run bật.
“Vệ Hanh? Anh sao…”
Vệ Hanh cúi đầu xuống, cắn mạnh vào tôi.
Đôi môi bị hút đi/ên cuồ/ng, tôi bất ngờ, đầu óc rối bời.
Vệ Hanh ôm tôi di chuyển dần về phía giường, đ/è ch/ặt tôi xuống dưới thân.
Cuối cùng tôi cũng tỉnh ngộ—
Anh đang trong kỳ nh.ạy cả.m!
Mỗi năm, alpha có ba đến năm kỳ nh.ạy cả.m. Thời gian Vệ Hanh hôn mê, chức năng cơ thể suy giảm nên mỗi năm chỉ phát tác khoảng hai lần.
Giờ anh tỉnh dậy, thể lực phục hồi, kỳ nh.ạy cả.m đến nhanh và dữ dội hơn trước.
Pheromone của anh hẳn đã đậm đặc hơn mấy ngày trước, tiếc là tôi là beta, hoàn toàn không ngửi thấy.
Áo quần tôi bị Vệ Hanh x/é toạc, với sức lực của tôi, chống cự anh khác nào kiến lay cành đa.
Nỗi sợ ùa đến, mắt tôi đỏ ngầu, giọng nghẹn ngào nài nỉ:
“Đừng… xin anh, đừng! Em đi lấy th/uốc ức chế cho anh!”
Vệ Hanh thở gấp:
“Không… không cần th/uốc ức chế, anh cần em…”
“Không được! Em không thể! Em là be…”
Phần âm thanh còn lại bị anh cắn nuốt chửng vào bụng.
12
Trong miệng nếm được vị mặn.
Tôi chợt nhận ra mình đã khóc.
Tôi vốn chẳng thèm rơi lệ, dù bị s/ỉ nh/ục thế nào cũng chưa từng khóc.
Lần trước tôi khóc, là khi bố mất.
Không ngờ Vệ Hanh lại ép tôi đến mức vỡ trận.
Vệ Hanh gi/ật mình nhận ra, cũng buông tôi ra.
Tôi co gi/ật, dùng mu bàn tay gạt mạnh vết nước mắt trên má.
Gân xanh trên trán và cổ Vệ Hanh nổi lên, anh cũng đang vật lộn với d/ục v/ọng của mình.
Anh đ/au đớn khó chịu, giọng r/un r/ẩy hỏi:
“Em gh/ét anh… không muốn anh sao?”
Tôi lắc đầu, giọng nghẹn lại:
“Không gh/ét… em… sợ…”
Tôi không gh/ét Vệ Hanh, chưa từng gh/ét, tôi luôn rõ trái tim mình.
Nhưng tôi không dám chấp nhận anh.
Tôi không đủ dũng khí vì anh mà chống lại cả thế giới.
Vệ Hanh dường như cảm nhận được nỗi lo của tôi, động tác anh trở nên vô cùng dịu dàng, anh vuốt má tôi nói:
“Đừng sợ, cứ để anh lo… Anh sẽ bảo vệ em…”
Có thể tin anh không?
Tôi dường như không còn lựa chọn nào khác.
Thôi, dù sao tôi cũng cô đ/ộc một thân, chẳng có gì để mất, cứ xem như một canh bạc lớn.
Tôi từ từ nhắm mắt, Vệ Hanh lại hôn lên, lực nhẹ nhàng hơn lúc trước nhiều.
Alpha trong kỳ nh.ạy cả.m quả thật đ/áng s/ợ.
Suốt hai ngày một đêm.
Toàn thân tôi ê ẩm, cuộn tròn trong chăn trên giường.
Vệ Hanh hồi phục nguyên khí, còn chạy ra ngoài m/ua một con cá về nấu canh.
“Bà lão giúp anh làm sạch rồi, anh cho thêm gừng và rư/ợu vàng vào hầm, em nếm thử xem.”
Anh bưng đến một bát canh cá trắng ngần thơm phức.
Vệ Hanh cầm thìa cẩn thận đút cho tôi, tôi uống từng ngụm một.
Lòng tôi cảm khái.
Một vị thiếu tướng đế quốc, trưởng tử nhà họ Vệ, lại xuống bếp nấu canh cho tôi, thật là—
Đáng đời anh ấy!
Anh khiến tôi đ/au đến mức không thể thẳng lưng, giọng khản đặc vì la hét.
Giọng tôi khàn đặc nói:
“Thay ga giường đi, tranh thủ nắng mang đi giữa…”
“Tuân lệnh!”
“Mấy bộ quần áo mấy hôm trước chưa giặt, giặt luôn.”
“Tuân lệnh!”
“Lá rụng ngoài sân cũng dọn đi nhé…”
“Tuân lệnh!”
Ừ, tốt, lúc này không sai khiến anh thì còn đợi khi nào?
Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau tôi tiếp tục đi vẽ tranh tường, còn một phần ba nữa là xong, phải đẩy nhanh tiến độ.
Còn Vệ Hanh, từ khi khai giới, hoàn toàn lộ rõ bản chất d/âm đãng của anh.
Ban ngày hễ hai đứa ở riêng, anh thừa cơ là ôm tôi cắn cấu.
Anh còn mang cả gối chăn sang phòng tôi, ngang nhiên quấn lấy tôi đòi hỏi.
Alpha quả thật lòng tham không đáy, tôi lo lắng thân hình nhỏ bé của mình liệu có chịu nổi anh đòi hỏi mỗi ngày.
May mà thể chất tôi vốn tốt, trước mắt mà nói, sự hòa hợp giữa hai đứa ở phương diện ấy rất cao.
Nếu tôi là omega, có lẽ đã mang bầu rồi, beta may mắn không có nỗi lo này.
Dù hai đứa không đi đến đâu, cũng không để lại hậu họa gì… Tôi tự an ủi mình như vậy.
Thấm thoắt đã đến tháng sáu, bức tranh tường của tôi cũng đến giai đoạn hoàn thiện.
Hôm đó tôi như thường lệ trát vữa, Vệ Hanh đang ngồi xổm dưới giàn giáo pha màu giúp tôi.
Một ông lão chạy đến nhờ anh giúp:
“Tiểu Vệ! Thuyền nhà tôi mắc cạn rồi! Mấy người đẩy không nổi, cháu qua giúp được không?”
Tôi vội nói:
“Thế anh đi nhanh đi.”
Vệ Hanh khỏe như trâu, lúc này đúng là phát huy tác dụng.
Vệ Hanh bỏ cọ xuống, theo ông lão đi.
Tôi một mình hoàn thành bức vẽ.
Vẽ xong nét cuối, tôi dời giàn giáo, bật hệ thống chụp ảnh trên vòng tay, chụp toàn cảnh bức tranh tường.
Đang chụp, tôi vô tình thấy hai cậu bé vác cần câu và giỏ tre chạy ngang qua không xa.
Bình luận
Bình luận Facebook