22
Suốt ba tháng liền, Trình Cẩn Du cùng các đại tướng dưới trướng đại bại An Quốc trong mấy trận chiến, quân An Quốc thất trận tan tác, phái người đến nghị hòa.
Trận chiến kéo dài nửa năm này, rốt cuộc cũng hạ màn.
Tin thắng trận truyền vào kinh thành, Triệu Kham lỡ tay đ/á/nh vỡ chén trà.
"Sao có thể! Người An Quốc vô dụng thế, đến cả Trình Cẩn Du cũng chẳng gi*t nổi! Còn các ngươi, bảo các ngươi tìm Lý Hàn Nguyệt, Lý Hàn Nguyệt đâu! Nàng ta đâu rồi!"
Mấy tên thị vệ r/un r/ẩy quỳ dưới đất, khẩn cầu Triệu Kham tha mạng.
Thế nhưng, dù Triệu Kham có thế nào, cũng chẳng thể kiêu ngạo được bao lâu nữa.
Bởi vì Trình Cẩn Du cùng phụ thân đã trở về kinh thành, dâng lên từng chứng cứ Triệu Kham thông đồng với địch b/án nước.
23
Hoàng đế nổi trận lôi đình, hạ lệnh giáng Triệu Kham làm thứ nhân.
Các đại thần lại quỳ dài không dậy, kiên quyết yêu cầu hoàng đế trảm Triệu Kham.
"Bởi vì Triệu Kham tiết lộ quân cơ nước ta cho An Quốc, khiến chiến hỏa bùng lên, bách tính ly tán lưu lạc, lưu dân ngày càng đông, nơi biên cương tiểu thành thậm chí lan tràn dị/ch bệ/nh! Bệ hạ, ngài xem, bao nhiêu tướng sĩ ch*t nơi biên ải? Bao nhiêu gia đình tan nát? Lẽ nào một câu giáng làm thứ nhân nhẹ tựa lông hồng, có thể đổi lại mạng sống của họ sao?"
"Mạng sống của kẻ thứ dân, chẳng lẽ rẻ rúng đến thế ư?"
Bách tính nguyền rủa kẻ b/án nước, các đại thần không ngừng dâng sớ thỉnh cầu hoàng đế hạ lệnh trảm Triệu Kham.
Hoàng đế đành bất lực, dẫu đ/au lòng vì đứa con này, cũng không thể trái ý dân.
Thế nên, vào một ngày nắng ấm áp, do Trình Cẩn Du thân hành đảm nhiệm chức giám trảm, trước mặt hàng vạn bách tính, trảm Triệu Kham thị chúng.
Triệu Kham trước lúc ch*t vẫn còn ngoan cố.
"Ha ha ha! Ch*t thì ch*t, bản vương có thể trọng sinh!"
"Trình Cẩn Du, đợi lão tử trọng sinh trở về, đầu tiên sẽ gi*t ngươi cùng Lý Hàn Nguyệt, ha ha ha..."
Trọng sinh? Điều đó tuyệt đối chẳng thể nào xảy ra nữa.
Cơ hội chỉ có một lần, hắn không nắm bắt tốt, chẳng trách được ai.
24
Triệu Kham bị xử tử, với tư cách thứ thiếp của hắn, kết cục của Thẩm Nhược Trà chẳng thể tốt lành.
Nàng bị sung làm quân kỹ, do một cỗ tù xa áp giải đến biên cương.
Trước lúc lên đường, ta còn đến thăm nàng.
Nàng quỳ trong tù xa, bách tính xung quanh ném lá rau thối trứng thúi vào nàng, nàng thảm hại khôn cùng, khóc lóc không ngừng.
Thấy ta, mắt nàng sáng lên, không ngừng gọi tên ta: "Hàn Nguyệt, c/ứu ta, nàng mau bảo Trình Cẩn Du c/ứu ta! Hu hu... ta nguyện vào Trình phủ làm thiếp, làm thị nữ, làm gì cũng được, nàng mau bảo hắn c/ứu ta!"
Ta nép trong lòng Trình Cẩn Du, mãi không lên tiếng.
Chẳng phải nàng thích Tam Vương gia sao? Vậy hãy tận hưởng trọn vẹn mọi thứ Tam Vương gia mang lại cho nàng.
Trọng sinh một lần, rõ ràng ta mới là kẻ thắng cuộc.
Đêm khuya, Trình Cẩn Du nắm lấy eo ta, chiếm đoạt ta hết lần này đến lần khác.
"Nói lại lần nữa!"
"Xí... thích ngươi..."
"Ừm, thích ai?"
"Thích... thích phu quân."
Quả không hổ là thân thể luyện võ hơn mười năm, dũng mãnh khôn tả.
Trong chuyện này, Trình Cẩn Du xứng danh cường hãn dị thường.
Chỉ là, thành hôn hai năm, ta mãi không thụ th/ai.
Vì thế ta rất phiền n/ão, bắt đầu nghi ngờ phải chăng thân thể Trình Cẩn Du có vấn đề, hay là thân thể ta có vấn đề?
Ta lén ra phủ tìm lang trung khám, lang trung nói, thân thể ta không có gì bất thường.
Vậy... chính là Trình Cẩn Du không được.
Vì tự tôn của hắn, ta vẫn giả vờ như không biết gì.
Chỉ là từ một ngày nào đó, Trình Cẩn Du dường như... trở nên chín chắn hơn, trên người hắn thêm mấy phần dương cương khí phái của nam tử trưởng thành.
Cái thần thái ấy, lại rất giống lúc kiếp trước hắn xông vào Tam Vương phủ.
Mãi đến một hôm, ta bắt gặp Trình Cẩn Du đang lén uống th/uốc.
"... Hãy kê thêm hai tháng th/uốc nữa."
"Tiểu tướng quân, ngài không muốn phu nhân có th/ai?"
"Không được, phu nhân sợ đ/au, sinh con đ/au đớn thế, nàng ắt sẽ khóc, ôi, phiền nhất là đàn bà khóc lóc."
(Toàn văn hết)
Bình luận
Bình luận Facebook