Trong mắt tôi, chúng tôi đã yêu nhau tròn một năm.
Nhưng trong mắt anh ấy, rốt cuộc mọi chuyện chỉ là một giao dịch.
Nếu anh ấy cần kết thúc theo cách đó để an lòng,
thì tôi sẽ chiều theo.
Tôi không trả lại thẻ, cũng chẳng vứt đi.
Chỉ cất nó vào một góc, không đụng đến nữa.
Về quê, tôi nằm dài cả tháng trời.
Rồi bị bố mẹ lôi dậy, ôn thi, đi thi.
Gia đình khuyên tôi thi lấy bằng sư phạm.
Con gái làm giáo viên, ổn định là tốt nhất.
Cuộc sống cứ thế trôi đều đặn.
Bình lặng như nước, tháng ngày yên ả.
Mối tình từng khiến tôi đ/au đớn thâu đêm ấy,
dường như cũng phai mờ trong ký ức.
Thỉnh thoảng trò chuyện với Tô Dĩnh, cái tên Trần Kinh Liêm thoáng hiện.
Nhưng rồi nhanh chóng bị gạt sang một bên.
Người đã rời bỏ tôi, tôi cũng chẳng lưu luyến làm gì.
Một đêm cuối thu chớm đông,
chuông điện thoại vang lên từ số lạ.
Tôi nghe máy, đầu dây bên kia im lặng tuyệt đối.
Ba giây trôi qua, cuộc gọi đột ngột cúp máy.
Tôi không để bụng.
Về đến nhà, vừa bước ra khỏi phòng tắm,
một tin nhắn mới hiện lên từ số đó.
Chỉ một dòng ngắn ngủi: "Tuế Tuế, sinh nhật vui vẻ."
Tôi dán mắt vào màn hình.
Một giọt nước lạnh rơi xuống màn hình.
Có lẽ là nước còn đọng trên tóc.
Tôi bình tĩnh xóa tin nhắn, chặn số này.
Nhưng đêm ấy tôi trằn trọc.
Gần sáng mới chợp mắt.
Đó là lần đầu tiên sau chia tay tôi mơ thấy Trần Kinh Liêm.
Trong mơ, anh dẫn tôi đi ăn với bạn bè.
Xong bữa cả đám lại đi đ/á/nh bài.
Thẩm Ngạn nói câu gì đó khiến tôi tức đi/ên.
Tôi cầm chai rư/ợu đuổi đ/á/nh hắn.
Thẩm Ngạn nhảy dựng lên, la ó bảo Trần Kinh Liêm mau canh tôi.
Anh nửa nằm trên ghế sofa, ánh mắt nhuốm nụ cười.
Lắc đầu bất lực: "Sao mày cứ trêu nó làm gì? Tự mà chịu đi."
Năm đó, anh chiều tôi hết mực.
Đến nỗi giờ mơ lại cảnh xưa,
trong mơ tôi như nở nụ cười.
Nhưng khi tỉnh giấc, gối đã ướt đẫm.
14
Trần Kinh Liêm vốn gh/ét mùa đông.
Khô lạnh, anh luôn bị cảm nặng.
Nhưng sau này, anh lại thấy mùa đông cũng đâu tệ.
Bởi đông về là đến sinh nhật Ninh Tuế.
Khi còn bên nhau, anh từng tổ chức sinh nhật cho cô.
Vẫn nhớ như in dáng vẻ thành khẩn khi cô ước nguyện.
Lúc ân ái, anh hỏi cô ước điều gì.
Cô nằm trong lòng anh, tóc xõa trên cánh tay.
"Em chỉ kể anh nghe một điều ước thôi."
"Nói đi."
"Mỗi năm sinh nhật, anh đều phải ở bên em."
Lúc ấy tình còn nồng, vừa ân ái xong.
Anh mềm lòng chiều theo.
Không ngần ngại đáp ứng.
Cô vui đến mức ôm anh hôn lia lịa.
Lại để anh dỗ dành thử vài tư thế mới mà bình thường cô không chịu.
Đêm ấy thật trọn vẹn, thật... khó quên.
Đến nỗi một năm sau,
anh vẫn nhớ rõ sinh nhật cô.
Nhớ từng chi tiết về hai người vào ngày này năm ngoái.
Thực ra mới chia tay, anh chẳng bận tâm lắm.
Hồi trẻ hơn, anh cũng từng yêu say đắm.
Chia tay, đ/au lòng vài hôm rồi ng/uôi.
Tưởng lần này cũng vậy.
Nhưng mỗi khi tỉnh rư/ợu giữa đêm khuya,
khuôn mặt người bên cạnh bỗng hóa thành Ninh Tuế.
Đôi mắt tròn xoe, đuôi mắt hơi vểnh, mang vẻ ngây thơ.
Nhưng đôi lông mày rậm lại thể hiện tính cách cứng đầu.
Lúc mới theo đuổi, cô lạnh nhạt vô cùng.
Kiêu ngạo khó gần.
Đến khi yêu anh, cô lại như ngọn lửa mùa xuân.
Khi mãnh liệt, khi dịu dàng.
Khiến anh vừa yêu vừa gh/ét.
Anh biết rõ tính khí ngang ngạnh của cô.
Chẳng mong cô quay đầu.
Nhưng giờ cô đã trở về.
Phải chăng là ứng nghiệm lời ước sinh nhật năm ngoái?
Anh vòng tay ôm cô, bất ngờ khi cô không kháng cự.
Theo tính cách, đáng lẽ cô phải đẩy anh ra rồi t/át cho một cái chứ?
Vậy mà cô ngoan ngoãn trong vòng tay anh.
Trần Kinh Liêm cảm thấy mọi phiền muộn tan biến.
Anh xoa đầu cô, giọng ngà ngà say:
"Tuế Tuế, cuối cùng cũng biết về nhà hả?"
Anh siết ch/ặt vòng tay,
cằm tựa lên vai g/ầy, mặt áp vào tóc cô nũng nịu.
Thì thầm: "Về rồi thì đừng đi nữa."
"Ta ở bên nhau, mãi mãi."
15
Mùa hè năm sau,
nhà tôi đón hai tin vui.
Tôi đỗ kỳ thi, chuẩn bị nhận việc.
Và đính hôn, lễ cưới tổ chức vào mùa thu.
Vị hôn phu Trình Hiếu An bảo mùa thu đẹp, không lạnh không nóng.
Có thể tổ chức tiệc ngoài trời, tha hồ mặc váy đẹp.
Tôi cũng thấy mùa thu thật tuyệt.
Trình Hiếu An hơn tôi năm tuổi.
Nhà anh ấy sốt ruột lắm.
Còn bố tôi sức khỏe yếu.
Mong thấy tôi yên bề gia thất.
Thế là hôn sự định đoạt.
Trong lễ đính hôn, Tô Dĩnh cũng tới.
Khi lễ tàn, cô kéo tôi ra góc nói chuyện.
"Anh này được lắm, em quan sát kỹ rồi."
"Mắt anh ta chỉ có mỗi chị."
"Nói chuyện với người khác mà mắt vẫn dõi theo chị."
"Hai phút không thấy đã đi tìm."
"Người đẹp trai, tính tình điềm đạm, công việc ổn định."
Tô Dĩnh liệt kê từng ưu điểm.
Tôi mỉm cười lắng nghe.
Lòng tràn ngập bình yên.
Phải, tình yêu và hôn nhân của người bình thường là vậy mà.
Tìm một người hiền lành, xây tổ ấm nho nhỏ.
Bình luận
Bình luận Facebook