「Mẹ, con đương nhiên sẵn lòng hiến thận cho mẹ, nhưng bố không còn nữa, con còn phải gánh vác Lục thị. Mất một quả thận, làm sao con có thể tiếp tục cho mẹ cuộc sống giàu sang?」
「Vậy phải làm sao đây? Mẹ không muốn ch*t.」Bà ta sốt ruột hỏi.
「Nhưng Thiển Thiển và con là chị em sinh đôi, thay vì để con đi hiến tạng, chi bằng...」
Tôi không quên, Lục Thiển Thiển còn n/ợ tôi một quả thận.
Mẹ lập tức hiểu ý tôi.
Tôi tiếp tục xúi giục: 「Con đã xem sổ sách của bố để lại, trước khi mất ông vẫn tài trợ cho việc m/ua b/án n/ội tạ/ng giữa bệ/nh viện Tâm Thành và nhà tù số 4. Chỉ cần mẹ viện danh nghĩa bố ra, bệ/nh viện sao dám từ chối?」
「Mẹ còn giữ số viện trưởng chứ?」
Con người vốn ham sống.
Nghe có hi vọng, mẹ lập tức hớn hở.
Nhưng chốc lát sau lại ủ rũ: 「Nhưng con trai chúng ta thì sao? Liệu ca phẫu thuật có nguy hiểm?」
Nguy hiểm thì đương nhiên.
Nhưng tôi vẫn giả vở khổ khẩn: 「Đến lúc này mẹ còn phân vân? Mẹ đâu mang họ Lục, giữa mạng sống và người thừa kế Lục thị, chẳng lẽ không biết chọn?」
Đến đây là đủ.
Mẹ do dự hồi lâu mới quyết định, xoa bụng nói lời xin lỗi.
Tình thâm nghĩa nặng, cũng chỉ đến thế.
Tôi cười lạnh, đứng dậy kéo rèm, hoàng hôn đã buông.
Ánh tà dương thật rực rỡ.
15
Không lâu sau, Đàm Gia Hòa gửi thư nặc danh tố cáo các bệ/nh viện và nhà tù m/ua b/án n/ội tạ/ng phạm nhân kèm danh sách liên quan tới tòa soạn và viện kiểm sát.
Chứng cứ đầy đủ, vụ việc gây chấn động xã hội.
Bác sĩ nhận tin gió khi đang chuẩn bị cấy thận cho mẹ.
Sợ lộ chuyện, họ bỏ mặc bệ/nh nhân đang chảy m/áu, chuồn mất.
Cảnh sát tới nơi thì mẹ đã thoi thóp, tắt thở trước khi xe c/ứu thương tới.
Lục Thiển Thiển cũng chẳng khá hơn.
Mất một quả thận, tuy sống sót nhưng phát đi/ên.
Tỉnh dậy liền gi/ật kim truyền dịch đ/âm vào động mạch.
Y tá kể lại, lời cuối của cô ta là: 「Tao muốn trùng sinh!」
Hẳn là nghe lỏm được chuyện của bác sĩ, đoán ra mẹ là chủ mưu.
Tuyệt vọng nên muốn nghịch thiên cải mệnh như tôi.
Nhưng chẳng ai mang hoa cúc nhỏ cho cô ta đâu.
Không gieo nhân lành, sao có quả ngọt?
Ngày tin t/ử vo/ng đến, cũng là sinh nhật tuổi 21 của tôi.
Tôi mở chai rư/ợu vang, uống cạn ba chén.
Cảm ơn các người.
Bố, mẹ và Lục Thiển Thiển.
Ác báo của các người chính là món quà sinh nhật tuyệt nhất.
「Chúc mừng em đã được như nguyện.」
Đàm Gia Hòa nâng ly cùng tôi.
Suốt bao năm, hắn luôn lặng lẽ xử lý những việc tôi không tiện ra tay.
Hắn làm rất tốt.
Tôi biết ơn hắn.
Nhưng những th/ủ đo/ạn hạ gục Lục thị cần kẻ gánh tội.
Cảnh sát đang trên đường tới.
Hy sinh hắn hay hy sinh tôi?
Câu trả lời quá rõ ràng.
Sau khung cửa kính rộng, Đàm Gia Hòa đứng thẳng trong bộ đồ đen.
Nhiều năm trước, cũng tại đây, hắn từng hứa:
「Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đặt mọi thứ em muốn vào tay em.」
Như đoán được điều gì, hắn nhìn ánh đèn phía xa, đôi mắt buồn thăm thẳm.
「Tôi luôn có một câu hỏi.」
「Hỏi đi.」Tôi đáp.
「Tôi xem qua hồ sơ, trước tôi em từng tìm nhiều đứa trẻ khác, sao cuối cùng chọn tôi?」
Tôi trầm ngâm:
「Vì anh có tài năng và chưa từng được đối xử tử tế. Chỉ cần cho anh chút ân huệ, anh sẽ không dễ phản bội.」
Sau khi trùng sinh, tôi dành ba năm nghiên c/ứu tâm lý tội phạm.
Đàm Gia Hòa là đối tượng thí nghiệm đầu tiên.
Hắn cúi đầu, cười khổ:
「Tôi biết mà, từ đầu em đã lợi dụng tôi.」
Tiếng còi cảnh sát vang lên dưới tòa nhà.
Chúng tôi im lặng.
Cùng ngồi đợi bóng tối nuốt chửng ánh hoàng hôn.
Trước khi cảnh sát xông vào, hắn đột nhiên hỏi:
「Chị đoán xem ai sẽ thắng?」
Một gã đàn ông thô kệch xô cửa:
「Cô Lục Yên Yên, chúng tôi có vài vấn đề về vụ ngọc phóng xạ và buôn n/ội tạ/ng Lục thị cần làm rõ.」
Tôi ngẩng lên nhìn Đàm Gia Hòa.
Hừ, con sói non ta nuôi.
Cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
16
Giao mùa hạ thu, mưa ngâu se lạnh.
Sau 15 năm, tôi trở lại Tần thành.
Lần này không phải để trả th/ù.
Mà để đón một người.
15 năm trước, tôi ở trại giam vài ngày thì được thả do kết thúc điều tra.
Đàm Gia Hòa nhận tội thay tôi.
Hắn dùng 5 ngày sửa chứng cứ, ôm hết tội lên người.
Sau khi án tuyên, tôi đến thăm hắn.
Qua lớp kính, tôi lạnh lùng: 「Cứng cáp rồi, dám lừa cả ta?」
Hắn cười: 「Em được phép lừa tôi, tôi không được lừa em?」
Hắn ám chỉ câu trả lời khi tôi thừa nhận đã lợi dụng hắn.
Đúng, mục đích tiếp cận Đàm Gia Hòa của tôi không thuần khiết.
Nhưng quan trọng hơn - á/c giả á/c báo, thiện hữu thiện lai.
Như thế mới công bằng.
Tất cả những gì tôi cho hắn, từ manh áo đến cả Lục thị.
Đều là đền đáp cho đóa cúc nhỏ năm nào.
Tôi từng tính dùng hắn làm quân cờ.
Những việc phi pháp tôi đều giao cho hắn, để mình thoát tội.
Nhưng hai kiếp người, người quanh tôi toàn rắn rết.
Chính hắn cho tôi thấy tia thiện lương cuối cùng.
Tôi không nỡ h/ủy ho/ại hắn.
Giây phút cuối, tôi định nhận tội, giao Lục thị cho hắn.
Nhưng Đàm Gia Hòa quá thông minh.
Hắn tính toán mọi kẽ hở, không cho tôi cơ hội đảo ngược ván cờ.
Bình luận
Bình luận Facebook