Tôi là ánh trăng trong trẻo của chàng trai lạnh lùng ấy, tình yêu của tôi đã giúp chàng mọc ra thịt xươ/ng, đủ sức nâng đỡ chàng bay đến bầu trời cao hơn.
Điều tôi không ngờ tới là nữ chính yếu đuối như loài dây tơ hồng trong nguyên tác, đột nhiên xuất hiện trước sạp hàng nhỏ của tôi.
1
Tại con phố ẩm thực trước trường cấp ba trọng điểm thành phố, Tần Mẫn Tĩnh đi qua quầy gà quay xoay, quầy bánh kẹp thịt, quầy lẩu cay.
Đủ loại hương thơm xộc vào khoang mũi cô, chiếc dạ dày lâu ngày không đụng mỡ thịt của Tần Mẫn Tĩnh cồn lên mấy đợt. Cô nuốt khan một cái, cố nén cảm giác buồn nôn.
Đi hết một vòng, cuối cùng cô dừng chân trước quầy cơm rang.
Ánh mắt lướt qua bảng giá từ trên xuống, cô nhìn qua các món cơm rang mỳ xào đủ loại, hít một hơi rồi hỏi:
"Chị ơi... cho em xin một suất phở xào chay được không ạ? Ít dầu thôi, cảm ơn chị."
Tay tôi khựng lại khi đang cầm chiếc muỗng sắt, ngước nhìn cô gái mảnh khảnh trước mặt.
Tần Mẫn Tĩnh, nữ chính mềm yếu tựa dây tơ hồng trong truyện.
Cô bé vô thức nắm ch/ặt vạt áo đồng phục, mím ch/ặt môi, đôi mắt như sương khói hướng về phía tôi chờ đợi.
"Được thôi, ít dầu phải không? Ăn cay được không em?"
"Dạ... cho ít ít thôi ạ."
"Oke!"
Tần Mẫn Tĩnh đưa tôi năm tệ, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc bàn nhỏ xem tôi xào phở cho cô.
Bắc chảo lên bếp, dầu sôi cho hành phi tỏi băm ớt vào phi thơm. Bốc một nắm giá đỗ, rau xanh vào xào chín tái, đổ phở vào thêm một muỗng xì dầu, một muỗng nước tương, nửa muỗng dầu hào, chút muối, chút bột ngọt.
Bật lửa lớn đảo đều một phút, ra lò!
Tô phở xào bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt Tần Mẫn Tĩnh. Tôi đưa cho cô đôi đũa dùng một lần, cô lễ phép cảm ơn rồi nhận lấy.
Mùi thơm và màu sắc bắt mắt của đĩa phở xào kí/ch th/ích vị giác cô. Từng sợi phở như đang thầm thì: "Ăn tôi đi, ăn tôi đi".
Tần Mẫn Tĩnh gắp một sợi phở đưa vào miệng.
Vị cay the the nơi đầu lưỡi khác xa với những bữa ăn kiêng nhạt nhẽo thường ngày.
Cô cúi đầu, hối hả ăn từng đũa phở xào, vừa ăn vừa hít hà. Mắt đỏ hoe vì cay, tiếng xì xụp vang lên, cả đĩa phở chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Tôi vội rót cho cô ly nước lọc. Cô uống một hơi cạn ly, còn ợ lên một tiếng.
Cơn đ/au rát trong miệng dịu đi đôi phần, Tần Mẫn Tĩnh như tỉnh mộng, ngượng ngùng cười với tôi rồi quay đi.
Giờ nghỉ trưa, bụng Tần Mẫn Tĩnh bỗng cồn cào.
Cô chạy vào nhà vệ sinh ba lượt, sắc mặt tái nhợt hơn cả lúc trước.
Bạn cùng bàn lo lắng hỏi: "Tĩnh Tĩnh, trưa nay cậu ăn phải thứ gì không sạch sao? Sao lại đ/au bụng thế?"
Tần Mẫn Tĩnh nuốt viên th/uốc cầm tiêu chảy, lắc đầu: "Chắc tối qua em đắp chăn không kỹ bị nhiễm lạnh thôi. Không sao đâu, uống th/uốc xong rồi, lát nữa sẽ đỡ."
Cô hiểu rõ nguyên nhân đ/au bụng là do đĩa phở xào ấy.
Suy cho cùng, đã lâu lắm rồi cô chưa từng nếm trải hương vị của dầu mỡ.
2
Tối đó, Tần Mẫn Tĩnh về đến nhà. Mẹ cô mặt xám xịt ngồi trên sofa, dưới đất đặt chiếc cân điện tử.
Tần Mẫn Tĩnh cẩn thận xếp giày vào kệ, đặt cặp sách cạnh mẹ, chỉ mang vớ đứng lên cân.
Con số hiện lên: 41.35kg.
Cô gái cao 1m65 chỉ nặng hơn 41kg một chút.
Nhìn thấy con số, sắc mặt người mẹ hơi giãn ra.
Bà mở cặp con gái, lục lọi từng thứ một hỏi với giọng điệu thản nhiên:
"Tĩnh à, ở trường con có ăn linh tinh gì không?"
Tần Mẫn Tĩnh toàn thân run lên. Cô nhớ lại đĩa phở xào cay nồng buổi trưa, hương vị thấm đẫm đầu lưỡi như giấc mơ vụn vỡ.
"Dạ... không có."
Giọng nói r/un r/ẩy không giấu nổi. Người mẹ tinh anh như đại bàng lập tức phát hiện điều bất thường của chim non, dùng móng vuốt sắc nhọn ngoạm lấy tai con gái lôi vào nhà tắm.
Đủ loại nước súc miệng nhấn chìm giác quan cô. Tần Mẫn Tĩnh vật vã bên bồn rửa, cánh tay g/ầy guộc chống đỡ thân hình yếu ớt. Cô khóc lóc xin mẹ tha thứ:
"Mẹ ơi con biết lỗi rồi, con không dám nữa đâu."
Người mẹ đi/ên tiết, vừa ép con súc miệng vừa dùng bàn chải chà mạnh lên răng lưỡi cô, miệng không ngừng m/ắng nhiếc:
"Đồ tham ăn vô dụng!
Mẹ có bỏ đói mày đâu? Mày dám ăn lén đồ rác rưởi ngoài đường, đối xử với mẹ như thế à?
Đồ con hư! Mày muốn ch*t mẹ mày sao?
Sao mẹ lại đẻ ra cái thứ lười biếng tham ăn như mày!"
Đến khi m/áu lấm tấm ở khoang miệng Tần Mẫn Tĩnh, người mẹ mới ném bàn chải xuống sàn, ôm chầm lấy con khóc lóc: "Tĩnh à, mẹ cũng chỉ vì con thôi".
Những lời sau đó, Tần Mẫn Tĩnh chẳng nghe thấy gì.
Mùi tanh nồng lan tỏa giữa các kẽ răng. Cô dùng lưỡi liếm vết thương, vị ấy đậm đà hơn cả món ăn kiêng của mẹ.
3
Sáng hôm sau, Tần Mẫn Tĩnh bị mẹ đ/á/nh thức từ sớm. Hai lòng trắng trứng, bát súp lơ luộc, ly nước ấm.
Đó là bữa sáng của cô.
Bốn năm như một, chưa từng thay đổi.
Cô máy móc xiên súp lơ cho vào miệng nhai, nuốt trôi bằng ngụm nước ấm.
Nhìn ánh mắt đầy kỳ vọng của mẹ, cô nuốt trọn nỗi đắng cay chất chứa.
Cô muốn chạy trốn, nhưng chiếc lồng mang tên tình yêu đã khóa ch/ặt đôi cánh.
Hôm sau, tôi lại thấy Tần Mẫn Tĩnh.
Sắc mặt cô còn tái hơn hôm qua. Cô đưa tôi mười tệ, giọng đều đều:
"Cô ơi, cho cháu một suất mỳ xào trứng thịt."
Lưỡi liếm qua vết thương trong miệng, cô nhoẻn miệng cười: "Thêm ớt ạ".
Miếng mỳ cay nóng vừa vào bụng, Tần Mẫn Tĩnh phớt lờ cơn đ/au nhức nơi vết thương, tiếp tục gắp thêm đũa mỳ. Vết xước trong miệng như có trăm trái tim đang đ/ập lo/ạn nhịp.
Ăn xong, cô ngoan ngoãn chào tôi rồi đi.
Trong nhà vệ sinh trường học, Tần Mẫn Tĩnh vật vã bên bồn rửa, dùng ngón tay móc họng.
Bình luận
Bình luận Facebook