Cô ấy nghe thấy giọng tôi không ổn nên giữa đường quay lại, còn tôi lại tưởng việc cô ấy trở về chỉ là giấc mơ. Cam Hạnh lặp đi lặp lại với tôi: [Em chưa từng là tội nhân, không cần xin sự tha thứ của bất kỳ ai, Cam Nguyện à, đó là t/ai n/ạn, không phải lỗi của em.] Cô ấy nói: [Sau khi vụ sập đổ xảy ra, chị nghĩ nếu đứng bên ngoài đống đổ nát, chị sẽ càng đ/au khổ hơn. Để đứa em gái bệ/nh tật một mình ở đây, để nó bị vùi lấp dưới căn nhà đổ sập, nỗi tuyệt vọng của chị chẳng kém gì khi bị kẹt dưới đống đổ nát.] [Hơn nữa dù lúc đó chị được c/ứu kịp thời, cũng chưa chắc sống sót. Vì vậy Cam Nguyện à, đó chưa bao giờ là lỗi của em.] Xà ngang đổ sập đã làm g/ãy cột sống của Cam Hạnh, do điều kiện c/ứu hộ hạn chế nên bị trễ thời gian vàng c/ứu chữa. [Chị chưa từng trách em, em mãi là báu vật của chị.] 13 Tôi viết cho Cam Hạnh một lá thư, đ/ốt cho cô ấy vào ngày giỗ. [Gửi chị yêu quý: Đây là năm thứ 5 em khỏi bệ/nh. Cũng là năm thứ 5 em bắt đầu cuộc sống mới. Em đang sống tốt, chăm sóc bản thân chu đáo, tái khám đều đặn. Giờ em định cư ở thành phố phương Nam, nơi gần biển, ngày ngày được ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp. Sắp vào hè, đường phố bày b/án đủ loại trái cây ngọt lịm tim, em rất thích nơi này. Em đã m/ua nhà ở đây. Trong nhà có nuôi một chú mèo con, và một người yêu thương em. Hiện tại mỗi ngày em đều cảm thấy hạnh phúc, ngoại trừ việc Cam Dục thỉnh thoảng vẫn liên lạc gửi đồ cho em, dù em cố tình xa cách. Dù em hầu như không phản hồi, nếu là trước kia, hắn đã gi/ận dữ m/ắng em vô tình. Nhưng giờ tính hắn trở nên tốt hẳn, thậm chí còn gửi lì xì cho em dịp Tết hay sinh nhật, năm nào cũng chúc em khỏe mạnh, sống lâu. Năm ngoái mẹ bệ/nh, Cam Dục gọi điện vài lần bảo bà bị tim, tình hình không tốt, hy vọng em về thăm. Em không về, cũng chẳng hỏi thăm tình hình bà. Cam Dục nói lúc em chống chọi u/ng t/hư, bà không bỏ mặc em, cũng đến thăm viện, tìm hỏi nhiều bác sĩ, chỉ là không biết phải đối mặt với em thế nào. Cam Dục còn nói những năm qua bà tự vấn nhiều, hối h/ận vì đã đối xử tệ với em, rất muốn em về bên cạnh. Em tưởng khi thoát khỏi bệ/nh tật, rời xa họ rồi sẽ buông bỏ được những bất công, thiên vị, những trách m/ắng và định kiến của bà. Nhưng đến giờ em vẫn khóc tỉnh giấc giữa đêm vì mơ thấy cãi nhau với bà, mơ thấy mình vô dụng, không xứng đáng được yêu. Tỉnh dậy thấy mèo con đang liếm nước mắt, giờ em cũng làm mẹ rồi, mẹ của một bé mèo. Khi đối xử với nó em mới hiểu, tình yêu thật sự không cần điều kiện. Chỉ cần nó tốt là đủ. Em từng về quê một lần, mẹ Dị Tấn nhập viện vì vấn đề sức khỏe nhỏ, em đến thăm và chăm sóc bà ba ngày. Phòng của mẹ đẻ em ở tầng trên, em không bước đến dù một bước. Cam Dục nói bà biết chuyện rất buồn. Thật ra trước kia lúc nằm viện em cũng từng mong bà đến chăm sóc, đến thăm em. Nhưng chưa bao giờ, nếu là em họ nằm viện có lẽ mẹ đã đến giúp rồi. Giờ bà cũng nếm trải nỗi đ/au đó rồi. Em thật x/ấu xa, khi nghe Cam Dục kể bà ngày ngày trong phòng bệ/nh mong ngóng em đến thăm, em lại thấy khoái trá. Thật ra bà cũng gọi điện cho em, mấy cuộc đầu em không nghe. Về sau nghe máy nhưng chẳng biết nói gì. Bà xin lỗi em về câu nói "bệ/nh viện còn không chữa được thì tìm bà cũng vô ích" ngày xưa. Bà bảo giờ tự mình đ/au ốm mới hiểu nỗi đ/au thể x/á/c lẫn tinh thần của bệ/nh nhân. Em nghe mà không cảm xúc, thậm chí không biết phải đáp lại sao. Năm nay sức bà yếu hơn, Cam Dục tuần trước s/ay rư/ợu gọi điện khóc nói nếu mẹ mất đi, trên đời hắn chỉ còn mình em là người thân. Hắn bảo giờ mỗi khi về nhà một mình lại thấy ngột ngạt, thường mơ về quá khứ gia đình đoàn viên, ồn ào mà ấm áp. Tốt hơn em nhiều, ngày trước em cũng thấy ngột ngạt nhưng chẳng có gì. Em an ủi hắn: Không sao, ít nhất cậu còn có tiền. Còn Dị Tấn, hắn như con lợn rừng đi/ên cuồ/ng. Giờ em mới tự hỏi sao ngày xưa lại đồng ý lời mẹ, lấy hắn như một giao dịch. Vẫn nhớ sau phẫu thuật, hắn cố tình trì hoãn ly hôn, thà kéo dài cuộc hôn nhân chứ không chịu buông. Không hiểu hắn toan tính gì, có lẽ không chấp nhận được sự thất bại về sức hấp dẫn của bản thân. Có lẽ vụ t/ai n/ạn đã làm hỏng n/ão hắn. Năm năm hôn nhân, sau khi ngao du tình trường, hắn chậm chạp nhận ra em mới là tình yêu đích thực. Em block hắn, sợ tiếng cười quá to sẽ theo mạng lộ ra. Cuộc giằng co với Dị Tấn kéo dài khá lâu, ban đầu hắn không tin em đã yêu người khác, sau nghĩ dù sao vẫn còn qu/an h/ệ hôn nhân nên có cơ hội chuộc lỗi. Em chỉ thấy buồn nôn, đếch thèm để ý tới hắn. Cuối năm ngoái hắn mới thực sự từ bỏ, tìm bạn gái mới giống em đến kinh t/ởm khiến em ăn không nổi cơm. Bản chất hắn chỉ yêu chính mình, yêu bản thân nhất, tìm mọi cách làm mình vui. Có lẽ vui quá nên Dị Tấn dạo gần đây phát hiện mắc bệ/nh khó nói. Giờ đây em mới cảm thấy cuộc sống thực sự rộng mở, thật sự có cảm giác bắt đầu cuộc đời mới. Chị ơi, em nhớ chị nhiều lắm, đôi khi cảm giác khoảng thời gian chị xuất hiện trong tâm trí em chỉ là giấc mơ. Em viết lá thư này muốn nói rằng em đã thực hiện được điều chị từng yêu cầu.]
Bình luận
Bình luận Facebook