Nhưng nỡ tiêu, cố chịu đựng thêm nữa, thoát rồi sẽ cần dùng đến tiền. Mỗi lần ốm cắn răng chịu đựng qua ngày. Có lẽ lớn lắm, nên mới sống nhiều năm như vậy.
Tôi còn đứa đáng từng trẻ mồ côi vài qu/an h/ệ với chúng rất tốt. nó, vì gái.
Dì rất dàng, mỗi năm mang quần thức ăn về, nhân mấy ở lại, và cả thường ăn no căng bụng, đi rồi phải đói.
Mỗi lần ra chúng ôm nhau khóc nức nở. Em luôn nói: "Sau sẽ thường về thăm các chị." muốn thường về. Nơi nuốt người. Phải khỏi đây đi tìm mới đúng.
Những tháng khó khăn rồi qua chỉ còn hơn tháng nữa thành niên. Tôi và cả cùng mơ về tương lai, nói: "Đúng sinh nhật sẽ đi đổi tiêu tên Vọng Địa này, sẽ tên mùa đông ấm áp, tuyệt biết bao."
Chị cả nói: "Chị vậy, sẽ tên Hướng Noãn, còn chẳng thèm nữa." Xem ra chúng thích chữ "Noãn" (ấm).
Nhưng ốm. Tiết xuân lạnh giá, lần đi về bệ/nh cũ tái phát. Lần đợt bệ/nh nặng nhất, nghe nói dạo dịch hành, đúng bệ/nh chồng bệ/nh.
Nằm trên giường toát mồ hôi, trong lòng nghĩ chỉ cần cố thêm nữa, thời gian sắp đến nên đỡ vả hơn. hôm nay hình như vui, vì thi đỗ hạng bét trường.
Thấy nằm dài bà nổi thịnh nộ, túm tai lôi dậy. Tôi choáng váng đớn, bị bà vào hông. Tiếng ù tai át cả ch/ửi rủa: "Ngủ mà ngủ, việc tiền học đâu Em đi học sao?"
Nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đi học sao. Bà đuổi ra khỏi nhà, chẳng lưu luyến, tìm chỗ nằm vật.
Bước chân nặng trịch, ánh trời chói chang, mất thăng bằng trước cửa. Cố mở mắt nhìn mờ mịt, chỉ thấy pho Phật giữa nhà. Mẹ thường cúng bái Ngài, dâng hương Ngài sự linh thiêng, xin giúp trụ tháng này.
Nằm đó biết bao lâu, tay chân bủn rủn, ý thức dần mê Người nhói từng cơn, đang tôi, bà nghĩ giả vờ. Thế ước cuối cùng - Ngài sự linh, sau xin cho Cho bay khỏi trùng điệp núi non, vượt khỏi thế giới chật hẹp này. bất vẫn người, đặt tên Đông.
Vĩnh biệt.
- Hết -
A Di Đà Phật
Bình luận
Bình luận Facebook