Hắn chằm chằm nhìn xuống miệng giếng, miệng lẩm bẩm: 'Chỉ cần mày ch*t, tao sẽ được giải thoát, chỉ cần mày ch*t...' Hắn nhấc tảng đ/á lớn dưới đất, từ từ giơ cánh tay lên, sắp sửa ném xuống giếng. 'Trần An!' Tôi quát lên, vung mấy lá bùa vàng đẩy lùi con m/a nữ. Nhưng khoảng cách từ chỗ tôi đến cái giếng khô vẫn còn mấy mét, không kịp ngăn hắn rồi... Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người từ trên tường nhảy xuống, đ/è ch/ặt lên người Trần An. Trần An ngã xuống đất rên la thảm thiết. Tôi nhìn rõ người đàn ông đang ngồi đ/è lên lưng hắn, tròn mắt kinh ngạc: 'Sư đệ? Sao em lại ở đây?' Người đàn ông nhìn thấy tôi, mặt lộ vẻ vui mừng: 'Đại sư tỷ!' Đây chính là một trong những sư đệ từng điều tra vụ t/ai n/ạn của người Tây Lâm kia. Anh ta lần theo dấu vết á/c q/uỷ để lại trên người nạn nhân, mãi mới truy đến tận nơi này. 'Tới đúng lúc lắm!' Tôi chỉ tay về phía con m/a nữ áo đỏ đã bị trọng thương sau lưng, 'Em đi thu phục nó đi.' Rồi lại chỉ vào người dưới chân sư đệ, 'Còn thằng này, để chị xử lý.' 'Rõ!' Có người hỗ trợ, hiệu suất công việc cao hơn hẳn. Không cần để ý đến con á/c q/uỷ, tôi nhanh chóng trói gô Trần An lại rồi nhảy xuống giếng khô. Trong giếng tối om, Hứa Dung đã ngất đi, nằm bất động trong một vòng trận pháp. Xung quanh treo lục lạc và những sợi dây đỏ chằng chịt. Trận pháp trông vô cùng tà á/c, những ký tự kỳ dị viết xung quanh giống như một bài văn tế. Có lẽ Trần An định dùng Hứa Dung làm vật h/iến t/ế cho á/c q/uỷ? Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, túm lấy cổ áo Hứa Dung kéo lên rồi phóng khỏi giếng. Sư đệ đã dùng bùa chú dán kín con m/a nữ áo đỏ thành một cái bánh ú. Thấy tôi lên, anh ta vội chạy tới: 'Sư tỷ! Thế nào rồi?' Tôi đặt Hứa Dung xuống đất: 'H/oảng s/ợ quá ngất đi thôi, không sao.' Trần An nằm dưới đất trợn mắt nhìn chúng tôi, mặt tái mét. Tôi liếc hắn một cái, bước tới trước mặt hắn ngồi xổm quan sát. Càng nhìn, tôi càng thấy có gì bất ổn. Dường như h/ồn phách của hắn không vững. Tôi kết ấn, chạm vào điểm giữa chân mày hắn. Một tia kim quang lóe lên rồi biến mất. Một lát sau, tôi nhíu mày đứng dậy. 'Trần An, lấy thân nuôi q/uỷ, không được siêu sinh, ngươi không biết sao?' 10 Trần An nghe xong vẫn bất động, ngay cả con ngươi cũng không nhúc nhích. Hắn nhìn chằm chằm lên bầu trời đen kịt, toàn thân phảng phất khí tử thần. 'Không được siêu sinh...' Giọng hắn khẽ như gió thoảng, 'Không được siêu sinh thì sao? Đời ta đã hết rồi... Nó sẽ đeo bám ta mãi mãi...' Tôi cúi nhìn hắn, sau một hồi lâu mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: 'Nếu ta đoán không lầm, ngươi vốn họ Trương chứ gì?' Trần An khẽ gi/ật mình. Họ Trương ư? Hắn chợt nhớ ra, bản thân xưa kia quả thật họ Trương, tên Trương Thiên Hựu. Thường thì cha ông đặt tên này cho con cháu để cầu phúc lành, nhưng gia tộc hắn đặt tên này thật sự là hy vọng được trời cao bảo hộ. Bởi vì gia tộc họ Trương, từ trăm năm trước đã mang trong mình lời nguyền. Tất cả nam nhân thuộc dòng chính đều không sống quá 50 tuổi. Năm Trương Thiên Hựu 12 tuổi, ông nội hắn qu/a đ/ời. Trước khi ch*t, ông gọi hắn vào phòng, kể về quá khứ không ai dám nhắc tới của gia tộc. Hắn biết được chuyện của Khương Nhi. Sau khi Khương Nhi ch*t, cả thị trấn chìm trong oán khí nặng nề. Chó mèo tru suốt ngày đêm, t/ai n/ạn liên tiếp xảy ra. Người đầu tiên ch*t là mẹ kế từng ép Khương Nhi làm thiếp, rồi sau khi nàng ch*t lại b/án x/á/c nàng. Bà ta ch*t trong phòng mình, tự dùng kéo đ/âm xuyên cổ họng. Tử tượng q/uỷ dị. Người thứ hai ch*t là người anh kế ăn không ngồi rồi, từng có hành vi sàm sỡ với Khương Nhi. Hắn vừa khóc vừa cười lao đầu vào qu/an t/ài mẹ kế, ch*t ngay tại chỗ. Từ đó, cả thị trấn sống trong lo sợ. Họ Hứa vốn tinh ranh và quyết đoán nhất. Tộc trưởng họ Hứa từ bỏ một phần gia nghiệp, dẫn cả nhà rời khỏi thị trấn. Nghe nói còn mời đạo trưởng cao tay tìm đất phúc để định cư mới. Họ Trương chần chừ nên đi muộn. Khi họ học theo họ Hứa rời đi thì đã muộn. Khương Nhi đã đeo bám họ. Suốt trăm năm qua, nam nhân họ Trương bị lời nguyền. Những năm gần đây càng thảm, nhiều đứa trẻ vừa sinh đã yểu mệnh. Trương Thiên Hựu sợ hãi vô cùng! Năm ngoái hắn mới kết hôn, vợ vừa phát hiện có th/ai. Hắn muốn con mình được bình an, cũng muốn bản thân sống lâu hơn để thấy con trưởng thành. Hắn tham lam quá nhiều. Trương Thiên Hựu bắt đầu tìm cách. Hắn dành thời gian đi tìm các đạo trưởng khắp nơi. Hắn muốn giải thoát gia tộc khỏi lời nguyền của Khương Nhi... 11 Sư đệ nghe xong nhíu mày, khó hiểu nhìn con m/a nữ đã bị kh/ống ch/ế: 'Ngươi nói con m/a này có năng lực kinh khủng thế?' Anh ta chỉ vào con m/a, 'Chẳng phải dễ dàng bị thu phục rồi sao? Chắc các người chưa gặp đúng cao nhân chứ gì?' Trương Thiên Hựu cười khổ: 'Dễ dàng? Ha... Không thể diệt tận gốc được đâu... Khương Nhi không chỉ là Khương Nhi.' Tôi gi/ật mình: 'Ý ngươi là sao?' 'Thời đó có quá nhiều nữ nhân oan ch*t ở thị trấn ấy. Khương Nhi hấp thụ oán khí của họ, họ trở thành Khương Nhi, Khương Nhi cũng chính là họ. Tộc trưởng họ Trương từng nhiều lần mời đại sư đến trừ tà, nhưng gió thổi lại mọc, chưa đầy hai năm, nàng lại xuất hiện...' Ánh mắt Trương Thiên Hựu dần dời sang Hứa Dung, lóe lên vẻ đ/ộc á/c. 'Tại sao? Tại sao cùng là hào phú ở thị trấn năm xưa, họ Hứa gi*t người không ít hơn họ Trương, nhưng họ lại thoát nạn, đời đời giàu có?! Thật bất công...' 'Thế nên ngươi muốn chuyển lời nguyền sang họ Hứa?' Tôi đoán ra ý đồ của hắn, 'Ngươi lấy thân nuôi q/uỷ, lại dùng huyết mạch chính thống họ Hứa làm vật tế để bày trận, muốn thoát khỏi Khương Nhi phải không?' 'Có gì sai?' Trương Thiên Hựu phản bác, 'Họ Trương ta nghèo khổ đủ lâu rồi, cái báo ứng này đáng lẽ phải thuộc về họ Hứa chứ?'
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 17
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook