“Còn nói chị tôi h/ãm h/ại cô, bảo chị ấy có tình nghi?”
“Buồn cười thật, cả Khoa Thẩm Mỹ này đều là của chị ấy, chị cần gì phải h/ãm h/ại cô?”
Văn phòng chìm vào im lặng, yên đến mức nghe cả tiếng kim rơi.
“Sao...sao có thể?”
Trần Miêu Miêu ngã ngồi bệt xuống sàn, đờ đẫn nhìn tôi, ánh mắt vô h/ồn.
Đồng nghiệp cũng vô cùng chấn động. Trước giờ, Cố Thành tự nhận mình là kẻ ăn bám vợ, mọi người đều tưởng anh chỉ đang chiều vợ, nói đùa cho vui.
Ai ngờ, tôi lại có một thân phận khác như vậy.
“Trần Miêu Miêu, trước đây dù cô có cố tình tiếp cận Cố Thành, dùng lời lẽ trà xanh đến mấy, tôi cũng chưa từng thực sự muốn làm gì cô. Nhưng cô không nên, thật không nên động vào ý nghĩ x/ấu xa này, thậm chí lấy mạng sống người khác làm cái giá.”
“Hôm nay tôi chính thức thông báo, cô bị sa thải.”
“Ngoài ra, Khoa Thẩm Mỹ sẽ ra thông cáo công khai, xử lý nghiêm khắc cô. Ngành thẩm mỹ không dung nạp kẻ tâm địa không trong sáng như cô, cô không xứng làm bác sĩ.”
Nói xong, tôi gật đầu với Viện trưởng Tạ, nắm tay Cố Thành rời đi.
Sự việc lan truyền nhanh chóng. Chiều hôm đó, ngay sau khi Khoa Thẩm Mỹ ra thông cáo, nó lập tức lên top tìm ki/ếm.
Trần Miêu Miêu hoàn toàn bị h/ủy ho/ại.
Làm chuyện như vậy, trong ngành sẽ không còn bệ/nh viện nào nhận cô.
Cộng đồng mạng còn đào móc ra cả những ghi chép khoe khoang tình cảm trước đây của cô, bên dưới miêu tả chi tiết các hành vi trà xanh, mơ tưởng dụ dỗ chồng người khác rồi bị phản đò/n.
Theo Tiểu Kiều kể, Cố Thành không phải nạn nhân đầu tiên, trước đó cô ta đã từng xen vào gia đình người khác.
Những người phụ nữ từng bị cô ta b/ắt n/ạt đều đứng lên tố cáo, Trần Miêu Miêu hoàn toàn trở thành kẻ bị mọi người kh/inh gh/ét, ai cũng muốn đuổi đ/á/nh.
Sau này, Trần Miêu Miêu biến mất, không ai biết cô ta đi đâu.
Cuộc sống của chúng tôi trở lại như thuở ban đầu.
Nghỉ Tết Đoan Ngọ, Cố Thành như miếng cao dán, ngày nào cũng quấn quýt bên tôi ở nhà.
Lần thứ tám anh chồm tới, tôi gắng gượng cơ thể ê ẩm, đ/á một cước đẩy anh xuống giường:
“Cố Thành đồ khốn, có hết không hả?”
Cái đầu lắm lông của anh thò lên từ gầm giường, nhe hàm răng trắng tinh: “Đùa thôi mà, vợ yêu!”
Tôi bật cười.
Cuộc sống chẳng phải như vậy sao? Anh cười, em nghịch, thời gian bình yên.
-Hết-
Phong Nguyệt Thành Xuân
Bình luận
Bình luận Facebook