Con Mồi Ngụy Trang

Chương 3

13/06/2025 07:03

Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng –

Gọi điện ư, tôi cũng biết.

Hôm đó Lục Nhiên đi làm về, tôi cố ý đứng ngoài ban công quay lưng lại cửa, giả vờ gọi điện.

“Giám đốc Lưu, tôi muốn kiểm tra chất lượng nhà ở. Đúng vậy, không phải mới trang trí. Nhưng hình như tôi bị dị ứng với một số khí đ/ộc, từ nhỏ đã thế. Dạo này cứ hay ngất xỉu, nghi ngờ trong nhà có vật liệu không an toàn – Cái gì? Ông bảo nếu không phải đồ nội thất mới thì không phải do vật liệu trang trí?”

“Khuyên gọi cảnh sát? Không không, không thể nào!”

“Trong nhà chỉ có tôi và chồng thôi, tình cảm hai vợ chồng tốt lắm!”

Tôi dùng gương trang điểm phản chiếu khuôn mặt Lục Nhiên đang biến sắc trong chớp mắt.

Sáng hôm sau, hắn vứt toàn bộ giá vẽ và màu vẽ trước đây m/ua cho tôi vào lò nướng ngoài sân đ/ốt sạch.

Tôi vội chạy xuống.

“Lục Nhiên, anh đang làm gì vậy?”

Lục Nhiên nói: “Ồ, anh phát hiện có mối, loại gỗ lê này dễ bị mối ăn nhất. Dù sao em cũng ít vẽ tranh sơn dầu, nếu thích sau này anh m/ua cái tốt hơn tặng em.”

Tôi không nói gì, chỉ hơi căng thẳng nhìn chằm chằm vào lò nướng.

Thực ra tôi đang lo hắn sẽ đào trúng thứ ch/ôn bên dưới – Mạc Mạc.

Lỡ làm hắn hoảng hốt thì tội nghiệp lắm.

Cứ thế, trong vòng một tháng kể từ khi phát hiện hắn muốn gi*t tôi, hắn đã ra đò/n hiểm hai lần nhưng đều thất bại.

Vậy tiếp theo hắn còn chiêu trò gì đây?

Tôi mong đợi đến mức xoa xoa tay.

Nhưng hơn một tuần sau, tôi phát hiện Lục Nhiên thường xuyên bị thương.

Khi thì mặt mày bầm dập, khi thì trầy xước chảy m/áu.

Tôi không biết đó là do chủ n/ợ đ/á/nh hay do chất đ/ộc hắn định “phóng xạ” cho tôi đã phát tác.

Bức xạ vốn cần một quá trình.

Và tùy người mà khác.

Có người chạm nhẹ đã lở loét, có người tiếp xúc lò phản ứng hạt nhân vẫn sống khỏe.

Đồ khốn như Lục Nhiên, chắc n/ội tạ/ng đã th/ối r/ữa từ lâu. Hừ.

Nhưng tôi không ngờ, tên khốn này dưới sự tra hỏi của tôi lại ấp úng nói chính tôi là người làm hắn bị thương.

“Lam Lam, em không nhớ gì sao? Thôi, đừng nghĩ nhiều, dù em có thế nào anh cũng sẽ không bỏ rơi em.”

Tôi: “???”

Thật là tôi sao?

Tôi mà muốn hại hắn thì đã gi*t ch*t hắn rồi!

Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, nửa đêm thường nghe tiếng động lạ.

Nhất là những hôm Lục Nhiên đi công tác.

Có vài lần tôi lên gác kiểm tra kỹ, thấy mọi thứ bình thường mới yên tâm ngủ tiếp.

Rồi sáng hôm sau tỉnh dậy, cá vàng nhà tôi nằm chỏng gọng trên sàn.

Tôi gọi cho Lục Nhiên, hỏi hắn có về nhà không.

Hắn bảo đang ở ngoại tỉnh, rồi ân cần hỏi tôi: “Em lại gặp á/c mộng rồi phải không?”

“Lam Lam, đừng suy nghĩ lung tung. Em cứ ở nhà ngoan, vài hôm nữa anh về đưa em đi khám.”

Tất nhiên tôi không đợi hắn đưa đi khám, tôi có tay có chân mà.

Kể tình trạng sức khỏe gần đây cho bác sĩ nghe, ông ấy kê cho ít th/uốc an thần.

Quả nhiên, mấy ngày sau tôi ngủ ngon lành.

Rồi sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy Lục Nhiên nằm trên sàn nhà với cây kéo cắm sâu vào vai.

Tôi hét thất thanh.

Lục Nhiên ôm tôi vào lòng, an ủi: “Không sao đâu em.”

“Anh biết em không cố ý. Anh không trách em, là lỗi của anh, không nên về nhà lúc nửa đêm khiến em h/oảng s/ợ.”

Tôi lắc đầu quầy quậy: “Không phải em, Lục Nhiên à. Chắc chắn không phải em đúng không? Em thà ch*t chứ không hại anh.”

Vết thương trên vai hắn vẫn rỉ m/áu, tôi nhìn m/áu và nhớ ra mình nên ngất đi.

Thế là tôi lại “ngất”.

Thực chất trong lòng tôi đang phân vân: Lục Nhiên không muốn gi*t tôi sao?

Sao đột nhiên đổi chiến thuật?

Cứ đà này, cảm giác hắn sắp bị tôi “xử” rồi.

Hừ, đàn ông rác rưởi quả thật không thể lý giải nổi.

Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện mục đích thực sự của Lục Nhiên.

Hôm sau khi hắn đi tắm, tôi lén mở khóa điện thoại của hắn.

Cuối cùng cũng tìm thấy chân tướng.

4

Tin nhắn gần nhất của hắn là với một phụ nữ, avatar ảnh nghệ thuật rất sang.

Tim tôi đ/ập thình thịch, hắn đã có “ý đồ” này rồi sao?

Tôi chưa ch*t mà đã tìm mồi mới?

Mở lịch sử trò chuyện –

“Anh Lục, đây là hai sản phẩm mới ra mắt, giá ưu đãi cho khách quen, anh có muốn tham khảo không?”

Phù!

Hóa ra là nhân viên b/án bảo hiểm.

Bảo hiểm?!

Lục Nhiên m/ua bảo hiểm?!

Tôi vội ghi lại loại hình bảo hiểm và số Wechat của cô ta, đúng lúc tiếng nước tắm ngừng thì đặt điện thoại về chỗ cũ.

“Lam Lam, có chuyện gì sao?”

Lục Nhiên bước ra, thấy mặt tôi tái nhợt liền hỏi: “Em không khỏe à?”

“Không có, em vừa nghe điện thoại của nhân viên bảo hiểm.”

Tôi nói dối.

“Cô ấy bảo anh có tư vấn bảo hiểm, muốn giải thích vài điều. Nhưng gọi mãi không thông. Nên mới liên lạc với em.”

“Gọi cho em rồi?”

Mặt Lục Nhiên thoáng biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Hắn xoa đầu tôi: “Không sao đâu, bọn họ chỉ muốn ki/ếm tiền, quấy rối không ngừng. Em đừng để ý.”

Tôi ngoan ngoãn đi ngủ, và ngoan ngoãn “ngủ thiếp đi”.

Nửa giờ sau, tôi nghe tiếng hắn trở dậy, ra ban công m/ắng xối xả nhân viên bảo hiểm Tần Lâm –

Đại ý là: Ai cho cô gọi điện cho vợ tôi? Không biết cô ấy ít tiếp xúc ngoài đời, không hiểu chuyện sao? Làm cô ấy h/oảng s/ợ thì tính sao!

Hôm sau, tôi chủ động tìm gặp Tần Lâm.

Xin lỗi cô ấy: “Hôm qua chồng tôi hiểu nhầm, người gọi cho tôi là nhân viên nam khác. Anh ấy m/ắng nhầm người, nên từ giờ tôi sẽ trực tiếp trao đổi với cô về hợp đồng bảo hiểm.”

Danh sách chương

5 chương
13/06/2025 07:06
0
13/06/2025 07:04
0
13/06/2025 07:03
0
13/06/2025 07:01
0
13/06/2025 07:00
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu