“Nếu cơm bị đổ, em cứ nói thật với anh, anh đều có thể hiểu cho! Nhưng việc em dùng tay hốt lại rồi mang cho anh ăn, hành động này đứa nào chịu nổi!”
Tôi cúp máy, nhưng trong lòng vẫn phân vân không biết có nên để lại đ/á/nh giá x/ấu. Nếu những gì anh ta nói là thật, cũng đáng thương, liệu mình có cần phải khắt khe thế không?
“Tất nhiên là phải đ/á/nh giá x/ấu! Hắn chỉ đang giở trò thôi! Lẽ nào vì hắn khổ mà ta phải tha thứ vô điều kiện?” Chồng tôi nghe xong chuyện gi/ận dữ: “Loại người này, không có đạo đức, còn tiếp tục làm nghề giao đồ ăn thì sau này ai dám đặt nữa? Hắn đáng đời mất việc!”
Nghe chồng nói, tôi nghĩ cũng phải, cảm giác công lý trỗi dậy, tôi để lại đ/á/nh giá x/ấu và đăng tấm hình cơm lẫn chìa khóa lên mạng.
Không lâu sau, tôi lại nhận điện thoại của hắn, giọng lạnh lùng mệt mỏi: “Xóa đ/á/nh giá x/ấu đi! Tôi có tiền án, mất việc này là không xin được việc đâu! Cô làm quá tuyệt đường, tôi không sống nổi thì cô cũng đừng hòng!”
Nghe hắn có tiền án, tôi sợ phát khiếp, nghĩ hay là đừng sinh sự... Ai ngờ chồng tôi đã nổi đi/ên, gi/ật điện thoại: “Mày dọa ai? Ai sợ mày? Có tiền án lại đổ lỗi cho vợ tao? Bắt tao không sống nổi? Mày giỏi thì cứ thử xem...”
Chồng tôi chưa dứt lời, hắn đã cúp máy.
“Anh ơi, hắn không thật sự trả th/ù chứ?” Tôi lo lắng.
“Không đâu, loại này anh gặp nhiều rồi, chỉ dám nói mồm thôi! Trước mặt anh, hắn dám hé răng là anh nể!”
Chồng tôi là huấn luyện viên gym, cao lớn lực lưỡng, loại shipper g/ầy nhom như hắn, một mình hạ mười đứa cũng được. Dù anh bảo không sao, nhưng tôi vốn nhát gan, trong lòng vẫn không yên.
Chồng lập tức báo cảnh sát, tố cáo tôi bị shipper có tiền án đe dọa.
Cảnh sát điều tra ra, tên shipper là Trương Lai Nguyên, đúng là có tiền án tr/ộm cắp, gây thương tích, hiện đã bị công ty sa thải vì tôi tố cáo.
Họ dặn, nếu hắn tiếp tục đe dọa thì ghi âm rồi báo.
Thực ra chồng tôi không nghĩ hắn dám đến gây sự, báo cảnh sát chỉ để tôi yên tâm. Anh còn chuẩn bị sẵn gậy bóng chày kim loại để ở cửa phòng ngừa.
3
Sau đó, Trương Lai Nguyên lại gọi đe dọa tôi xóa đ/á/nh giá. Tôi làm theo chồng dặn, ghi âm và cự tuyệt dứt khoát.
Hắn tuy nói lời hung hăng, nhưng nghe tôi ghi âm báo cảnh sát thì dịu giọng, từ đó không dám quấy rối nữa.
Mọi chuyện như chồng dự đoán, Trương Lai Nguyên biến mất.
Tôi dần an tâm, tin rằng hắn chỉ nói suông, không dám vì một đ/á/nh giá mà trả th/ù.
Nhưng chúng tôi đã đ/á/nh giá thấp hắn!
Người vừa dùng chìa xoay ổ khóa nhà tôi, chắc chắn là Trương Lai Nguyên!
Tôi chợt nhớ ra, lật thảm cửa thì thấy chìa dự phòng đã biến mất!
Nhà tôi có 3 chìa: tôi một, chồng một, chìa dự phòng giấu dưới thảm. Hôm đó hắn cúi xuống tìm chìa xe, đã phát hiện ra chìa nhà, nhân lúc chồng tôi đi công tác, đến b/áo th/ù!
Đêm qua lẻn vào phòng khi tôi ngủ chính là hắn!
Gió lạnh thổi qua hành lang luồn vào gáy, tôi đóng sầm cửa rồi cài then.
“Anh ơi bao giờ về? Mất chìa dự phòng rồi, em sợ...” Tôi gọi cho Lưu Huyễn, trốn vào phòng ngủ suýt khóc!
Chồng biết tôi nhát, dặn đừng tự hù, anh về ngay. Tôi r/un r/ẩy đợi anh.
Đúng lúc ấy, tiếng “cót két” vang lên từ phía rèm cửa sau lưng.
Không khí đông cứng!
“Cứ đợi anh, anh đang đỗ xe dưới hầm...” Chồng dặn dò trong điện thoại, nhưng tôi không thốt nên lời.
Mắt lia sang rèm cửa phòng ngủ, đôi giày đen thấp thoáng.
Có người sau rèm!
Tôi đờ người một giây, lao vụt ra cửa phòng khách.
Bóng đen như mũi tên phóng tới, lôi ngược tôi lại. Bàn tay lạnh ngắt bịt miệng.
“Á...” Tôi gào thét nhưng không thành tiếng.
Với tay mở khóa cửa chưa tới, hắn đã bẻ tay tôi, cài then!
Dù g/ầy nhưng sức hắn áp đảo, tôi tuyệt vọng!
Bóng đen như trăn khổng lồ siết ch/ặt.
Giãy giụa, tôi cắn vào tay hắn. Hắn buông ra rồi đ/è tôi lên sofa, tiếp tục bịt miệng.
“Đừng mở cửa!”
Ánh đèn phòng ngủ rọi vào đôi mắt đỏ ngầu dưới mũ lưỡi trai – Trương Lai Nguyên!
Tiếng bước chân hối hả trên cầu thang, chìa lắc lư trong ổ khóa.
Cửa đã cài then, Lưu Huyễn không mở được.
“Em ơi! Anh về rồi... Mở cửa! Là anh đây!”
Chồng gọi ngoài cửa, còn tôi bị bóng đen kh/ống ch/ế, bất lực.
Bình luận
Bình luận Facebook