Nhưng tôi không thể.
Cấp bậc của tôi không đủ.
Chỉ có một cơ hội duy nhất.
Một khi hắn phát hiện ra sơ hở, độ thiện cảm sẽ về không, tôi sẽ lập tức bị xóa sổ.
Không còn cơ hội làm lại lần nữa.
"Tất nhiên là em biết làm thế sẽ gi*t ch*t anh!"
Số 9 lau vết m/áu ở khóe miệng, từ từ tiến lại gần tôi, nở nụ cười ngây thơ.
"Vì vậy, hy vọng chị biết điều, giúp em hoàn thành nhiệm vụ. Bằng không..."
Cô ta dừng lại, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm.
"Nếu em thất bại, chị cũng đừng hòng sống!"
16
Lục Hành Chu giúp Số 9 lấy lại điện thoại.
"Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh rất nhiều."
Cô ta xúc động nhận lấy, giả vờ xoay người đi/ên cuồ/ng tại chỗ.
"Chiếc điện thoại này không đáng giá gì, nhưng đó là di vật của bà ngoại em."
Lục Hành Chu liếc nhìn cô ta một cái thật sâu, không nói gì.
Bà ngoại là điểm mềm yếu duy nhất trong lòng hắn.
Trước 6 tuổi, Hành Chu sống cùng bà ngoại.
Đó là quãng thời gian hạnh phúc hiếm hoi trong đời hắn.
Phải thừa nhận lần này Số 9 đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Thân phận của cô ta là đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã nương tựa vào bà ngoại.
Mà không lâu trước đó, bà ngoại cô ta vừa qu/a đ/ời.
Có lẽ vì hoàn cảnh tương đồng này, Hành Chu không quá bài xích cô ta.
Số 9 lần này cũng thực sự khôn ngoan hơn.
Cô ta không vồ vập xoay quanh Hành Chu như trước.
Mà yên lặng làm những việc một học sinh trung học nên làm.
Thỉnh thoảng gặp nhau trong trường cũng chỉ chào hỏi qua loa, giữ khoảng cách vừa phải.
Không tỏ ra quá nhiệt tình.
Ngày tháng trôi qua êm đềm, nhưng dần dần có sự khác biệt.
Ví dụ, Hành Chu đột nhiên cười khẽ, lẩm bẩm: "Cô ấy thật buồn cười."
Hỏi là ai, hắn lại cúi đầu im lặng.
Ví dụ, chiếc kẹo mút hắn tặng tôi đột nhiên biến thành vị xoài.
Khi tôi phàn nàn, hắn vội vàng giấu đi, nói nhầm tay.
Nhầm tay, chứ không phải m/ua nhầm.
Vậy cây kẹo xoài kia định tặng cho ai?
Ví dụ, khi kèm tôi học toán, hắn cười chế nhạo:
"Người khác ôn tập là vá lỗ hổng, còn em đúng là Nữ Oa vá trời! Cùng là con gái, sao khác biệt thế?"
Hắn còn kèm cặp cô gái nào khác nữa?
Từng manh mối nhỏ nhoi, tôi không dám suy diễn sâu.
Cho đến một ngày, hắn gục mặt xuống bàn ngủ, tôi đưa tay xoa đầu hắn.
Hắn ngơ ngác ngẩng lên, giọng khàn đục vì vừa tỉnh giấc.
Hắn tự nhiên nắm lấy tay tôi, thì thầm:
"Tề Hoan, đừng nghịch nữa!"
Nếu là trước đây, tôi sẽ giả vờ gi/ận dữ, véo tai hắn chất vấn:
"Lục Hành Chu, anh đã có chó mới rồi à?"
Không đúng, trước kia bên hắn đâu có cô gái nào khác.
Hắn căn bản không cho họ cơ hội tiếp cận.
Bên cạnh hắn chỉ có tôi.
Tôi tưởng vị trí này sẽ mãi thuộc về tôi.
Mà giờ, hắn đã gọi tên người khác.
Tề Hoan.
Đó là tên mới của Số 9.
17
Đúng vậy, làm sao không nhận ra chứ?
Mỗi lần thi tháng, tên của Hành Chu và Số 9 luôn kề nhau trên bảng vàng.
Trên các đấu trường học thuật, họ cũng tình cờ gặp gỡ.
Trai tài gái sắc, trông vô cùng xứng đôi.
Số 9 như đóa hồng dại đầy gai, rực rỡ kiều diễm lại đầy bí ẩn.
Cô ta từng bước thâm nhập vào cuộc sống hắn, kết nối qu/an h/ệ.
Lời đồn trong trường lan nhanh như ch/áy rừng.
Nhưng Số 9 vẫn chưa có động thái tiếp theo.
Cô ta như con báo săn mồi, nhẫn nhịn và kiềm chế.
Chỉ chờ thời cơ thích hợp, bất ngờ vồ lấy con mồi.
Hôm nay, cô ta bất ngờ bị bá trường học chặn trong ngõ hẻm.
Còn tôi và Hành Chu tình cờ đi ngang qua.
Tôi biết, Số 9 đã thực sự ra tay.
Cô ta ưỡn cổ kiêu hãnh, đơn đ/ộc thách thức bá trường:
"Có mấy đồng bẩn thỉu thì giỏi cái gì?
Không có cha mày, mày chẳng là cái thá gì!
Ch*t cũng không thích loại người như mày!"
Bá trường tức gi/ận nghiến răng, đẩy cô ta vào góc tường...
Bình luận
Bình luận Facebook