16
Đàm Thành cao lớn lực lưỡng, nhờ thường xuyên chơi bóng rổ mà thân hình vô cùng cường tráng.
May mà tôi cao 1m75, hôm nay lại đi giày cao gót để phối đồ dự tiệc, nếu đổi thành Giang Đào lùn tịt kia thì nhảy lên cũng chẳng tới đầu gối hắn.
Cái t/át của tôi vang lên đanh gọn, chát đét.
Lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Thầy cô, bạn học, họ hàng thân thích đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Mẹ tôi kinh ngạc bịt miệng: "Thư Nhi, chuyện gì thế?"
Giang Đào lập tức chạy đến quan tâm Đàm Thành, nâng mặt hắn lên hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Chị gái, sao chị lại đ/á/nh người? Còn ra tay nặng thế?"
"Ở nhà chị đ/á/nh em và anh trai thì đành chịu, nhưng Đàm Thành là người ngoài mà!"
Câu nói vô tư của nó lập tức dựng lên hình ảnh tôi hung hăng ngang ngược trong nhà.
Tôi trợn tròn mắt, môi hé mở, gương mặt thất thần nhìn Giang Đào.
"Đào Đào nói gì thế? Chị nào có đ/á/nh em và anh trai bao giờ?"
Rồi một tay ôm lấy vai mình, nước mắt lã chã rơi: "Đau quá..."
Bà nội nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy tới quan tâm nhìn tôi.
"Úi giời! Sao lại thâm tím thế này?"
Rồi giơ tay t/át Đàm Thành một cái: "Thằng nhóc vàng hoe kia là ai? Sao dám b/ắt n/ạt cháu gái bà?"
"Cháu gái bà là thủ khoa đại học đấy, làm hỏng tay cháu thì mày đền bằng nào?"
Dù bố mẹ tôi thiên vị, nhưng những người lớn khác trong nhà vẫn rất minh bạch.
Kiếp trước khi tôi ch*t, bố mẹ vì Giang Đào mà giấu kín chuyện t/ai n/ạn của tôi, lừa họ nhiều năm liền.
Khi thì bảo tôi bận học, lúc nói tôi bận làm, lại còn dối là tôi đi du học, khiến họ đến ch*t cũng không được gặp mặt.
Nhìn thấy bà nội lúc này, nỗi ấm ức trong lòng tôi bỗng trào dâng.
"Bà ơi, cháu đ/au quá hu hu!"
"Sao Giang Đào lại nói x/ấu cháu thế ạ, cháu chỉ không cho nó mượn vở bài tập thôi mà nó đã vu cháu đ/á/nh người!"
"Nhìn nó nguyên vẹn thế kia, có vết đâu mà đ/á/nh?"
Đùa à, tôi đã hai tuần không động thủ rồi, những vết thương trên người bố mẹ và Giang Đào đã lành hết cả rồi!
17
Quả nhiên, Giang Thạc nghe lời Giang Đào, sắc mặt đổi khác ngay.
"Đào Đào, đừng nói bậy, Thư Nhi sao lại đ/á/nh chúng ta?"
Giang Đào không ngờ Giang Thạc lại đứng ra che giấu cho tôi.
"Anh! Sao anh không nói ra? Xươ/ng sườn anh bị g/ãy là do cô ấy đ/á/nh, anh còn phải nghỉ ngơi ba tháng nữa cơ mà!"
Tôn chỉ của gia tộc họ Giang chúng tôi là 'x/ấu che đẹp khoe' mà!
Bố mẹ và anh trai tôi - những người cực kỳ coi trọng thể diện - làm sao có thể thừa nhận chuyện tôi đ/á/nh họ trước mặt hàng trăm người?
Nghe lời Giang Đào, bố tôi lập tức quát lớn: "Đủ rồi! Đào Đào, bố biết con thi đại học không tốt, nhưng con không thể vì gh/en tị với chị gái mà vu oan được!"
Mẹ tôi cũng ra hiệu cho nó.
"Đúng đấy Đào Đào, nhiều thầy cô bạn bè đang xem đây, đứa trẻ ngoan không được nói dối!"
Có người xì xào bàn tán.
"Giang Đào thi được bao nhiêu điểm nhỉ?"
"Nghe nói chưa đầy 300, bằng một nửa Giang Thư cũng không có."
"Hả? Thấp thế ư? Anh trai và chị gái cô ta toàn là học bá mà."
Những lời bàn tán xung quanh lập tức nhấn chìm Giang Đào.
Mặt nó tái nhợt, đờ đẫn như đóa hoa trắng bé nhỏ trong gió.
"Mọi người... em nói thật mà!"
Đàm Thành lập tức đứng chắn trước mặt nó.
"Các người làm gì thế? Giang Thư b/ắt n/ạt người là sự thật, chính mắt tôi vừa chứng kiến!"
Anh trai nhận ra sự bảo vệ của Đàm Thành dành cho Giang Đào, sắc mặt khó coi.
"Đào Đào, hắn là ai?"
Trong mắt Đàm Thành, qu/an h/ệ của hắn và Giang Đào là hơn bạn nhưng chưa tới mức yêu.
Nên nghe câu hỏi của anh trai, hắn lập tức đáp: "Chào anh, em là bạn học của Giang Đào."
Anh trai tôi gh/en t/uông nổi lên.
"Tao đang hỏi nó, không phải hỏi mày!"
Giang Đào và anh trai sống chung suốt mười mấy năm, mối tình mờ ám thiếu niên kia tôi chẳng thèm vạch trần. Khi thấy anh trai nổi gi/ận, nó r/un r/ẩy bám vào anh trai.
Nhưng bị Đàm Thành kéo lại.
"Mày cũng b/ắt n/ạt Đào Đào sao?"
Lần này anh trai không nhịn được: "Thằng này được ai mời tới?"
Mẹ tôi nói: "Trong danh sách không có hắn."
Đàm Thành kiêu ngạo đáp: "Là Giang Đào mời tôi dự lễ trưởng thành của cô ấy!"
Nói rồi lấy ra chiếc trâm vương miện kim cương gắn lên đầu Giang Đào.
"Đây là quà tặng em, thích không?"
18
Giang Đào lúc này mặt mày tái mét, cố gắng giải thích: "Anh đừng nói bậy, em không hề mời anh!"
Nó giãy giụa, muốn thoát khỏi tay Đàm Thành.
Nhưng Đàm Thành càng siết ch/ặt hơn.
"Đào Đào đừng sợ, anh không để ai b/ắt n/ạt em đâu!"
Khách mời xôn xao.
"Sao Giang Đào lại đi với người này nhỉ?"
"Bảo sao thi trượt, hóa ra là yêu sớm à?"
Tôi bên cạnh cười lạnh.
Đúng vậy, Đàm Thành là tôi mời tới nhân danh Giang Đào.
Tôi muốn cho anh trai thấy, bảo bối mà hắn nâng niu đã làm gì sau lưng hắn!
Tôi đ/au lòng nhìn Giang Đào.
"Đào Đào, người này là bạn trai em à?"
"Vừa rồi em còn nói sẽ ôn thi lại, giờ lại thế này ư? Chị thất vọng quá!"
Giang Đào trăm miệng khó thanh: "Em không có! Chị đừng bịa chuyện!"
Bà nội quát: "Thư Nhi bịa? Chính miệng thằng này x/á/c nhận là do em mời!"
"Chàng trai, bà hỏi thật, cháu có thích Giang Đào không?"
Đàm Thành tuy hung dữ nhưng tên hắn không sai - thành thật thật lòng.
Bà nội hỏi vậy, hắn thành thật đáp: "Có! Nhưng..."
Không có nhưng nhé!
Bố mẹ tôi đã nổi gi/ận.
"Đuổi thằng này đi, chúng tôi không chào đón!"
Nhưng ngay lập tức, anh trai đang ngồi xe lăn lao vào Đàm Thành.
Hai người đ/á/nh nhau tơi bời.
Người ngoài đâu biết anh trai gh/en t/uông, cứ tưởng hắn là người anh tốt bảo vệ hai em gái.
Đàm Thành vốn là trùm trường, học dốt nhưng đ/á/nh nhau cừ.
Bình luận
Bình luận Facebook