Tạ Phùng siết ch/ặt tay tôi.
Những điều đẫm m/áu này, anh ấy không thể nghe thêm nữa.
Tôi không để anh trốn chạy.
Anh không được phép chạy trốn.
Tôi muốn Tạ Phùng hiểu rằng trên đời thật sự có cha mẹ không yêu thương con cái, đừng tự lừa dối bản thân nữa.
Tôi muốn Tạ Phùng hiểu rằng không được yêu thương không phải lỗi của anh, anh có thể sống ngẩng cao đầu, vì chính mình mà tồn tại.
“Bác gái, trước khi cháu đến đây đã liên lạc với ông ngoại rồi, bệ/nh viện hẳn đã trao đổi với bác rồi, con trai bác sắp được chuyển sang Đức điều trị rồi ạ.”
Tôi ngắt lời người mẹ đang khóc lóc thảm thiết.
Bà ta sững người, vừa khóc vừa cảm ơn tôi, chân thành đến nỗi muốn quỳ xuống lạy tôi.
Tạ Phùng đứng nguyên như bức tượng.
Nhưng bà ấy không nhìn thấy.
“Mẹ, anh trai đã có c/ứu rồi, con thật vô dụng phải không?” Tạ Phùng lên tiếng.
Người mẹ ngượng ngùng, thậm chí xa lạ: “Con cũng là con của mẹ.”
Nói xong vội vã đi thăm đứa con thật sự của mình.
Tôi nhìn những giọt nước mắt Tạ Phùng rơi tí tách trên nền gạch bệ/nh viện.
Tưởng như nghe được tiếng vỡ tan.
Hóa ra nước mắt có thể nặng tựa nghìn cân.
... (phần còn lại của bản dịch)...
Cuối cùng tôi đẩy Tạ Phùng vào showbiz.
Cả thế giới sẽ yêu quý anh.
Anh sẽ mãi mãi không còn là đứa trẻ không được yêu thương nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook