Tôi chỉ tấm ảnh, nước mắt giàn giụa, "Ha ha ha ha, cô vẫn chưa nhận ra sao? Anh trai cô đã tìm cho cô một chị dâu mới rồi, nhìn xem, thân thiết thế này cơ mà." Tôi tuyệt vọng gào khóc, Thanh Thanh vứt chiếc iPad, chân trần lao ra ngoài. Tôi túm lấy cô ta, "Cô định làm gì?"
Gương mặt cô ta đanh lại, vốn đã x/ấu xí giờ càng gh/ê r/ợn, "Tôi đi hỏi anh ấy."
"Cô..." Tôi sửng sốt, không ngờ Thanh Thanh lại kích động hơn cả tôi.
Thanh Thanh gi/ật tay tôi, định tiếp tục đi. Tôi bình tĩnh hơn, đuổi theo nói, "Giờ mới chỉ một tấm ảnh, chưa chứng minh được gì. Chúng ta nên điều tra rõ đã, nhỡ đâu là hiểu lầm, anh ấy sẽ gi/ận đấy."
Thanh Thanh dừng bước, nhìn tấm ảnh hồi lâu rồi hỏi tôi nên tra như thế nào.
Hôm đó, chúng tôi bàn bạc suốt, cuối cùng quyết định dùng cách thủ công nhất: theo dõi.
Từ đó, Thanh Thanh bắt đầu quan sát từng cử chỉ của Mộc Tây. Cô ta phát hiện anh thường xuyên tránh mặt nghe điện thoại với giọng điệu dịu dàng.
Tim tôi thắt lại, nhưng vẫn dặn Thanh Thanh đừng biểu lộ.
Rồi Mộc Tây bảo đi công tác hai ngày, dặn tôi chăm sóc Thanh Thanh. Tôi gượng cười tiễn anh đi, cùng Thanh Thanh đeo khẩu trang đội mũ, mặc áo khoác lạ, lén theo sau.
Xe Mộc Tây thẳng hướng tây thành phố. Chúng tôi bám theo bằng taxi. Đến nơi, tôi trở nên lạnh lùng, còn Thanh Thanh r/un r/ẩy không ngừng.
Nhìn cô ta, tôi nhớ lời bác sĩ tâm lý: Vì ngoại hình x/ấu xí bị kh/inh rẻ, sau khi mất cha mẹ, Mộc Tây là người duy nhất tốt với Thanh Thanh. Từ đó cô ta sinh ra ám ảnh chiếm hữu bệ/nh hoạn, coi mọi người đến gần anh trai là kẻ xâm phạm.
Bất chợt tôi lo thay cho cô gái tên Tiểu Nhã.
8.
Xe Mộc Tây dừng ở khu chung cư cũ. Chúng tôi nghi hoặc nhìn anh vào căn nhà có sân nhỏ. Khi cổng mở, tôi thấy rõ cô gái dáng mảnh mai, khuôn mặt thanh tú cười: "Anh về rồi?"
Thanh Thanh định xông vào, tôi kéo lại. Lén đến bên tường, chúng tôi nhìn qua khe hở - Mộc Tây và cô gái đang hôn nhau say đắm trong sân.
Cảnh tượng ấy phá tan mọi hy vọng hão. Tôi tê dại, không biết phản ứng thế nào.
Kỳ lạ thay, Thanh Thanh đột nhiên im bặt, mắt dán vào cảnh tượng trong sân với vẻ yên lặng kỳ quái.
"Anh ơi, hôm nay bác sĩ bảo con chúng ta rất khoẻ mạnh," Tiểu Nhã tựa vào ng/ực Mộc Tây, giọng ngọt ngào.
Câu nói như sét đ/á/nh ngang tai. Tôi nắm ch/ặt tay Thanh Thanh: "Cô nghe thấy gì không?"
Mặt Thanh Thanh biến sắc. Đúng lúc đó, Mộc Tây vui mừng hỏi: "Thật à?" rồi quỳ xuống áp tai vào bụng Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã cười đẩy anh: "Con còn nhỏ, nghe gì được."
Hai người đùa giỡn một lúc, Tiểu Nhã lại nói: "Anh ơi, đã có con rồi, chúng ta nên đăng ký kết hôn chứ?"
Mộc Tây khựng lại, gượng cười: "Đừng nóng, sắp xong rồi."
Tiểu Nhã ngơ ngác nhưng không hỏi thêm, chỉ ngoan ngoãn gật đầu dựa vào anh.
Thái độ ấy khiến Mộc Tây hài lòng. Anh hôn cô rồi nói: "Em lo làm visa đi. Xong việc là mình sang Mỹ ngay, không về nữa."
"Ừm," Tiểu Nhã mềm mỏng đáp, hai người âu yếm vào nhà.
Tôi không chịu nổi nữa. Vừa thấy khu nhà tồi tàn, tôi tưởng Mộc Tây không coi trọng Tiểu Nhã. Nào ngờ cô ta đã có th/ai, còn chồng tôi định bỏ nước ra đi.
Quay sang Thanh Thanh, tôi cười đắng: "Anh trai tốt của cô có làm visa cho cô chưa?"
Mặt Thanh Thanh xám xịt. Đôi mắt tam giác trắng dã nhìn tôi đầy th/ù h/ận.
Tôi không thèm nhìn, quay lưng bỏ đi: "Giờ thì tốt rồi, cô không cần đối phó tôi nữa. Anh trai cô sắp đưa chị dâu mới sang Mỹ rồi."
"Không thể nào!" Thanh Thanh gầm gừ, "Anh ấy không thể bỏ tôi."
Tôi khóc cười: "Vậy cô đừng vào phá bây giờ, kẻo anh gi/ận. Cứ về đợi xem anh trai có đưa cô đi không?"
Thanh Thanh nghiến răng ken két nhìn căn nhà. Bất ngờ, cô ta quay lại đuổi theo tôi, giọng vừa thách thức vừa tự an ủi: "Nếu anh ấy đi Mỹ, nhất định sẽ đưa tôi. Còn chị..." Cô ta nhếch mép cười khẩy, "Anh tôi đã vứt chị rồi! Ha ha ha!"
Bình luận
Bình luận Facebook