“Anh biết rồi sao?”
Tôi đẩy tay anh ta ra, định chạy ra cửa.
Vệ sĩ đứng hình, không dám ngăn tôi.
Kết quả cửa chưa kịp mở, tôi đã bị Phó Kính Nam đẩy vào tường.
Anh ta giờ cũng không giả vờ nữa.
43
Tôi căng thẳng chống ng/ực anh ta, lắp bắp: “Anh… anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Anh ta cười nhẹ: “Tôi không muốn làm gì, phải là em muốn làm gì? Em đã thu dọn hành lý, định đi đâu vậy?”
Tôi nuốt nước bọt: “Em về quê. Gia đình em nói ba em bệ/nh.”
Anh ta cười khẽ, gi/ật điện thoại của tôi: “Tin nhắn trong điện thoại em, tôi còn rõ hơn em.”
Tôi choáng váng vì thông tin đó.
Anh ta giám sát điện thoại tôi.
Anh ta… thật sự là thằng đi/ên sao?
Tôi chưa kịp nghĩ ra, đã bị anh ta kéo tay lôi lên lầu.
Anh ta ép tôi ngồi trên ghế sofa: “Em nghe tôi giải thích, sự việc không như em nghĩ.”
Tôi gật đầu vô h/ồn: “Em tin anh, thật mà.”
Anh ta ngập ngừng, tiếp tục: “Chân tôi khỏi, là muốn cho em một bất ngờ, tôi định trong đám cưới sẽ đứng dậy, tạo bất ngờ cho em.”
“Còn nữa, tôi không sai người dụ dỗ Tôn Kiến Bình, hắn tự kết bạn bất cẩn, rồi đổ lỗi mọi chuyện lên người khác. Tất cả là do hắn tự chuốc lấy.” Tôi nghĩ đến con mình, “Vậy đứa con thì sao?”
Anh ta coi tôi là gì, muốn ph/á th/ai thì phá.
44
Anh ta vẻ mặt bình thản, nhìn thẳng: “Tôi hoàn toàn không biết chuyện đứa con, vì em, tôi sẵn sàng làm kẻ thứ ba, huống chi là làm bố dượng. Tôi biết em mất con, rất đ/au lòng, nhưng sau này chúng ta có thể có nhiều con mà.”
Anh ta nhìn tôi nghiêm túc: “Hơn nữa, với nhân phẩm của Tôn Kiến Bình, em thật sự muốn sinh con của hắn ra sao?”
Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt bình thản của anh ta, anh ta thật có bản lĩnh, bản lĩnh đảo ngược trắng đen.
“Thằng đi/ên.” Tôi nhìn anh ta, nói nhẹ: “Em tin anh, nhưng em muốn ly hôn với anh, anh không phản đối chứ?”
Anh ta nhướng mày: “Ồ. Em coi kết hôn là đi chợ m/ua rau, muốn kết thì kết, muốn ly thì ly à?”
Giọng rất bình thản.
Tôi nói khẽ: “Lúc trước em ở với anh, phần lớn là vì đôi chân anh bị liệt vì em, giờ anh đã khỏi, em muốn đi, cũng được chứ?”
Anh ta cười khẽ, áp sát: “Bảo bối, em nói tôi nên khen em thông minh hay nên khen em ngốc nghếch đây?”
Tôi muốn đẩy anh ta.
Nhưng không đẩy được.
Tôi gi/ận dữ: “Anh buông em ra, thằng đi/ên này. Hai người các anh đều là lũ đi/ên với bệ/nh th/ần ki/nh!”
45
“Tôi thật đ/au lòng, tôi đối tốt với em như vậy, em lại nói tôi như thế.”
Anh ta lại sụp mí mắt, giả vờ đáng thương.
Nếu anh ta không đ/è tôi trên ghế sofa, tôi đã bị lừa rồi.
“Em nói xem, tôi đã làm bao nhiêu việc cho em.” Môi mỏng anh ta mở, vẻ đ/au lòng: “Tôi thích em, từ hồi cấp ba em đã tránh tôi như rắn rết, coi tôi như cọp dữ. OK, bên tôi còn có Triệu Nhã Lệ vướng víu, vậy tôi giải quyết cô ta trước.”
“Tôi nghĩ khi về nước, không liên quan gì đến Triệu Nhã Lệ nữa, sẽ theo đuổi em tử tế. Kết quả bên em còn có Tôn Kiến Bình đang đợi tôi giải quyết.”
“Em nói xem, trên đời này, còn ai vì em làm đến mức này? Cho dù có tính toán thì sao, chẳng phải vì tôi yêu em sao?”
“Em theo đống rác đó làm gì, không tiền không năng lực, em thích ăn cám hay thích ngày ngày đi ăn với sếp nịnh nọt người ta?”
“Em còn muốn sinh con của đống rác đó, em không sợ sau này nó giống hắn, đồ bất tài, người khác xúi giục chút là chạy theo như chó thấy xươ/ng.”
“Mấy tên c/ôn đ/ồ đến cư/ớp hôm đó, cũng là giả, phải không?” Tôi nhìn mặt đắc ý của anh ta, hỏi.
Anh ta cho tay vào áo tôi, “Tất nhiên rồi, không giả bệ/nh, em có chấp nhận tôi không? Tôi cũng chỉ vì tương lai của chúng ta, em tưởng ngồi xe lăn diễn kịch vui sao?”
Anh ta lại đắc chí: “Nhưng em thật dễ lừa.”
Tôi t/át anh ta một cái.
Anh ta mặt không đổi sắc, cười với tôi: “Tôi biết rồi, em không quan tâm Tôn Kiến Bình, nhưng quan tâm con của em. Vì vậy tôi nghĩ ra cách xin lỗi em.”
Anh ta thong thả cởi cà vạt, bất chấp tôi giãy giụa, trói tay tôi lại, thì thầm bên tai: “Tôi đền cho em một đứa con.”
…
46
Phó Kính Nam hoàn toàn không giả vờ nữa.
Công việc của tôi cũng mất.
Người giám sát 24 giờ.
Tôi hoàn toàn mất tự do.
Khi Phó Kính Nam về nhà, tôi vẫn đang ngủ.
Anh ta vừa cởi áo khoác vừa nói: “Thật không hiểu nổi em, rốt cuộc em không vui chuyện gì, trước đây chúng ta không sống rất vui sao?”
Anh ta muốn sờ mặt tôi, tôi đẩy ra.
Anh ta cười khẽ.
“Em xem, biết sự thật rồi, nên yêu tôi hơn chứ, tôi đã làm nhiều thế cho em. Em cứ làm mất hứng thế này, tôi sẽ gi/ận đấy.”
Tôi nhíu mày nhìn anh.
Anh ta đột nhiên mặt lạnh, “Em có thể chịu đựng đống rác Tôn Kiến Bình, giờ lại lạnh lùng với tôi, là thấy tôi còn không bằng hắn sao?”
Tôi đứng dậy, muốn tránh xa anh.
Anh ta bị bệ/nh.
Còn bệ/nh hơn cả Tôn Kiến Bình.
“Đây là vẻ mặt gì vậy.” Anh ta cười lạnh: “Tôi nói cho em biết, chúng ta đã kết hôn, em ngoan ngoãn nghe lời, nếu còn dám làm lo/ạn, tôi sẽ nh/ốt em vào tầng hầm, ngày ngày cởi hết quần áo em ra làm tình.”
Tôi ném cái gối, muốn chạy.
47
Nhưng anh ta tóm lấy tôi, cười: “Em xem, chính là không biết phân biệt tình thế. Cứ chống đối tôi, em được lợi gì?”
Tôi bị anh ta kéo xuống tầng hầm.
Tầng hầm toàn là xích sắt, giá chữ thập, còn có một cái giường lớn, trông rùng rợn.
Thằng đi/ên này, thật sự muốn nh/ốt tôi lại.
Tôi giãy giụa hết sức, anh ta vẫn cười dịu dàng: “Ngoan, tôi nỡ lòng nào làm tổn thương em chứ? Em là người tôi nhớ nhung mấy năm trời. Tôi còn không kịp yêu thương em.”
“Em ở đây một thời gian, nếu ngoan. Tôi sẽ dẫn em lên.”
“Nếu không ngoan,”
Bình luận
Bình luận Facebook