「Hỡi, ngươi hãy vẽ thêm vài cái nữa đi, đợi ta về Hải Xuyên, có thể bảo tiệm làm ra để b/án."
Biểu ca cười khẽ một tiếng: 「Đây là để tặng ngươi, tiểu tham tài."
Ta ngạc nhiên.
「Trước đó, chẳng phải ngươi dùng trâm vàng đ/âm Hồ Lão Đại sao?
「Ngươi đ/âm tuy chẳng trí mạng, nhưng cũng khiến hắn trọng thương, đợi ta truy đến sào huyệt, hắn đã suy yếu, thuận lợi cho việc ta ra tay.
「Sau chuyện này, ta mới nhận ra, ngọc trâm vẫn còn mong manh, chẳng bằng trâm vàng thiết thực, nên ta nghĩ làm một bộ trâm tặng ngươi, để ngươi thay đổi mà dùng.
「Ta nghe Tiểu Ngọc nói, ngươi thích kiểu dáng như thế, ngươi xem ta này…"
…
Nhìn hắn lại cầm bút, tỉ mỉ sửa bản vẽ, ta chỉ thấy cảm khái.
Gã ngốc như thế, thật sự thắp đèn cũng khó tìm.
Sao lại để ta gặp được nhỉ?
Ta thầm than thở một lúc.
Nhưng nghĩ lại, vẫn mở miệng hỏi hắn: 「Biểu ca, nếu lần này ngươi không trọng thương, ngươi sẽ xin Bệ hạ ban thưởng gì?
「Ngươi có cầu Bệ hạ ban hôn chỉ không? Cầu Vĩnh Bình Hầu phủ đồng ý, để ngươi cưới ta làm chính thất?"
Hắn chẳng ngẩng đầu, đáp: 「Ta chưa từng nghĩ vậy.
「Bởi ta hiểu ngươi.
「Ngươi mãi mãi sẽ không gả vào Vĩnh Bình Hầu phủ đâu, Tâm Yên.
…
37
「Không giấu ngươi, từ ngày bị phụ thân đưa vào quan trường, ta đã mưu tính chuyện này.
「Phụ thân kỳ vọng nơi ta, ta nếu vô dụng, ắt bất hiếu. Vì thế bao năm nay, ta luôn tận lực tranh công huân, vinh diệu cho Hầu phủ.
「Chỉ có như vậy, khi mẫu thân lại sinh tiểu thế tử mới cho phụ thân, ta mới có thể công thành thân thoái.
「Lần này lập công trở về, nếu không trọng thương, ta hẳn đã cầu thánh chỉ, cho phép ta từ quan.
「Quan trường hư ngụy, ta chẳng thích đối phó. Hậu viện cao môn quy củ lắm, ngươi vốn cũng chẳng ưa.
「Ta sớm biết ngươi hướng vọng tự do, muốn rời Kinh thành ngao du, vừa hay, ta có thể đi cùng.
「Du sơn ngoạn thủy cũng được, về Hải Xuyên kinh thương cũng xong, ngươi đi đâu, ta ở đó.
「Đây chính là ước hẹn thuở thiếu thời của ta với ngươi, thiên nhai hải giác, vĩnh bất ly khí.
「Lạc Tâm Yên, kỳ thực ta với ngươi thiên sinh nhất đôi, chỉ là ngươi kẻ ngốc, mãi chẳng dám tin thôi."
…
Nến lửa mờ tỏ, bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ.
Đôi mắt quen thuộc ấy, dường như lại ánh lên vẻ lấp lánh ngày xưa.
Luôn khiến lòng ta rung động, khiến ta luống cuống.
Khiến mắt ta cay cay, suýt rơi lệ.
Nhưng ta Lạc Tâm Yên, vẫn là Lạc Tâm Yên không phải nước làm, ta hít mũi, giả bộ càu nhàu: 「Biểu ca, ngươi đừng quên, giờ ta giàu có lắm đấy, huống chi còn là Huyện chúa Bệ hạ thân phong.
「Mà ngươi hiện chỉ là gã nghèo nửa m/ù, ngươi muốn theo ta, ta chưa chắc muốn dẫn ngươi đâu."
Biểu ca cười.
Rồi đặt bút vẽ, bước đến bên ta.
Hương trúc diệp, gió ấm lạnh.
Trong lúc ta ngẩn ngơ, hắn đã giơ tay, chỉnh lại ngọc trâm trên búi tóc ta: 「Lần sau nói dối, nhớ đừng để lộ sơ hở.
「Ngươi này, chẳng thể mềm mỏng một lần sao, hả?"
Ta ngẩng đầu, đối diện đôi mắt hắn quá gần ta.
Ngón tay thon dài hắn lại móc sợi tóc mai rủ bên tai ta: 「Thôi, trời khuya rồi, dù ta rất muốn giữ ngươi, nhưng ngươi hãy về phòng trước đi, đợi trời sáng, lại đến cùng ta.
「Tết sắp đến, ta cứ ở Hầu phủ ăn Tết đã. Đợi xuân về, ta lại đưa ngươi về Hải Xuyên.
「Sau này, còn phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều đấy.
「Lạc chưởng quỹ~"
…
Nụ cười quyến luyến, chẳng cho ta từ chối.
38
Chiếc ngọc trâm tinh xảo chạm hoa, màu khói xanh này, kỳ thực, ta luôn đeo.
Bởi ngày đầu nhận nó, ta đã phát hiện hai chữ hắn cẩn thận khắc—「Khuynh Tâm」.
Ước hẹn thiếu thời, chẳng phải lời đùa.
Một thoáng khuynh tâm, tâm tâm tương ấn.
(Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook