“Sao vậy? Ngươi đang sợ hãi điều gì chăng, Tâm Yên?”
……
Mũi thoảng mùi trúc quen thuộc cùng hơi rư/ợu nồng nàn.
Vô cớ bị bóc trần tâm sự, ta chỉ thấy nóng bừng từ cổ lan lên đỉnh đầu.
Chắc hẳn mặt ta đỏ bừng.
Song ta Lạc mỗ nào dễ b/ắt n/ạt.
Gắng giữ bình tĩnh nhìn hắn chốc lát, ta mới khó nhọc mở lời: “Bên má ngươi dính hạt cơm, ta không rõ ngươi thật không biết, hay sợ đêm đói nên định mang về nhà ăn tiếp.
“Ta ngại hỏi, nên mãi không dám nhìn ngươi, biểu ca.”
……
Lời dứt, ta vén váy bỏ chạy.
Chẳng cho hắn kịp phản ứng.
Nghĩ rằng mình làm rất khéo.
Cái tài khiêu khích của ta Lạc mỗ, vẫn như thuở nào.
25
Biểu ca s/ay rư/ợu, lại cùng ta đùa giỡn nơi dạ thị, khi trở lại xe ngựa chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Ta đưa hắn về dịch trạm quan phủ, đợi tiểu đồng an bài hắn lên giường mới yên tâm.
Tiểu Ngọc cẩn thận, chuyên bưng chậu nước ấm đến, bảo ta lau tay cho biểu ca.
Không thể từ chối, ta đành nhận lời.
Biểu ca thường ngày luyện võ, lòng bàn tay phải chai mỏng.
Chiều hôm hắn nắm tay ta, ta đã sờ thấy.
Chỉ khi ống tay áo trăng trắt tuột xuống, ta mới nhận ra trên cánh tay hắn còn một vết s/ẹo bạc.
Màu nhạt, nhưng rõ là vết thương cũ.
Ta lại nhớ rõ.
Năm sáu tuổi, ta trốn trong thư phòng biểu ca, đợi hắn tan học dẫn ta cùng Vân Chi đi chơi.
Lúc đó ta kiên nhẫn, ngồi xổm sau giá sách nửa canh giờ chẳng thấy chán.
Nghe tiếng biểu ca cùng thư đồng trò chuyện, ta vội vàng bước ra.
Nào ngờ chân tê, trượt chân, đẩy đổ cả giá sách.
Khoảnh khắc ấy, biểu ca xông tới ôm ta vào lòng.
Đồ sứ quý vỡ tan tành, hắn chỉ luôn miệng hỏi: “Tâm Yên, ngươi có sao không?”
Sau thư đồng dọn sạch mảnh vỡ, biểu ca đến chỗ cậu một mình nhận tội.
Khi hắn quay về, ta thấy vạt tay áo trăng loang m/áu, vết s/ẹo dài cả gang tay nhìn mà đ/au.
Nhưng thấy ta, hắn chỉ ôn hòa mỉm cười, vẫn câu ấy: “Tâm Yên, ngươi có sao không?”
Năm sáu tuổi, ta hiểu gì?
Chỉ hiểu biểu ca kiên nhẫn, biểu ca nghĩa khí, biểu ca đúng là biểu ca tốt!
Nay mười sáu tuổi, ta hiểu hết rồi.
Hai trẻ thơ vô tư, ngày đêm kề cận, ước hẹn tuổi xanh, thề non hẹn biển.
Hắn nhớ, ta cũng nhớ.
Song, chúng ta không nên nhớ.
Thế tử Hầu môn tiền đồ rộng mở, cùng con gái thương nhân một thân mùi đồng.
Định sẵn vô duyên.
Cần gì cố chấp.
……
Đèn nến lung lay, trăng sáng rải sàn.
Hắn mắt nhắm nghiền, chân mày cau lại, tựa ngủ say.
Ta thở dài, ngón tay mát dịu lướt nhẹ vết s/ẹo trên tay hắn.
Rồi vén áo cho hắn, đứng dậy rời đi.
Còn đôi mắt bỗng trong trẻo cùng nụ cười khẽ nơi khóe môi sau khi ta đi –
Chẳng ai thấy nữa.
26
Vài ngày sau, tuần phòng kết thúc, biểu ca rời Hải Xuyên.
Hôm tiễn biệt, hắn lại đến Tân Vị Lâu tìm ta.
Vừa gặp mặt liền hỏi: “Trâm ta tặng ngươi đâu?”
Ta mắt chớp liền, định đáp “ném lâu rồi”.
Nào ngờ Tiểu Ngọc đã bưng hộp quen thuộc từ trong phòng bước ra: “Thế tử gia, trâm ở đây! Tiểu thư nâng niu lắm, chẳng nỡ đeo bao giờ!”
……
Ta sớm nghi đứa nhỏ này phản chủ, song không ngờ nó dám đến thế.
Đang nghiến răng với nó, biểu ca lại hướng nó khen ngợi cười.
Rồi cầm ngọc trâm, cài ngay lên búi tóc ta: “Lần trước ta nói trâm này vô giá trị, thật ra là gạt ngươi.
“Mẫu này ta tự vẽ, ngọc khói nước cũng tìm mãi mới được. Ngươi hẳn nhận ra, dưới trâm khắc hai chữ nhỏ.
“Ngọc trâm như này, thiên hạ chỉ một chiếc, chẳng làm nổi cái thứ hai.
“Lạc Tâm Yên, ngươi cài cho ta kỹ, nếu đ/á/nh mất, ta quyết không tha!
“Còn nữa, tránh xa thằng họ Tần kia, ta thấy nó mắt chuột mày giặc, nào phải người tốt.
“Nhớ lời ta dặn, ta sẽ không thất tín.
“Tâm Yên, đợi ta.”
……
Bàn tay chai mỏng vén nhẹ tóc mai ta.
Chỉ lưu lại mùi trúc thoảng.
Bóng dáng uy nghi trong chiến bào, đi vội về mau, phơi phới khí thế.
Tựa hồ cuối cùng đã đạt được lời hứa gì, từ nay vạn dặm không ngại.
Khiến ta hoang mang thực sự.
Đang suy nghĩ xem mình hở chỗ nào.
Cho đến khi ngẩng đầu, bắt gặp Tiểu Ngọc lén lút vào phòng…
“Đồ nhãi ranh! Đứng lại ngay!
“Nói đi, ngươi phản ta bao lâu rồi? Báo tin cho Bùi Khuynh Chi bao lâu rồi?
“Ngươi cùng phó quan của hắn tư thông bao giờ? Ám tín bao giờ?
“Ta sớm thấy hai ngươi bất ổn, mau tới đây khai thật!”
……
“Tiểu thư, tha mạng!”
……
Tần Tử Thăng tìm đến khi ta còn đuổi Tiểu Ngọc chạy quanh lầu.
Hắn nghe ai đó kể Bùi Khuynh Chi chê mình “không ra người tốt”, liền đuổi theo ta quyết giãi bày.
Khiến đầu ta như mười cái lớn…
Ngày vốn bình lặng, hỏng hết bởi Bùi Khuynh Chi kia.
Vậy rốt cuộc hắn kiêu ngạo gì?
Ta rất khó hiểu.
27
Tiệm bánh ổn định lãi, Tần Tử Thăng lại bám ta mở thêm tiệm phấn son cùng tiệm lụa.
Tần công tử hào phóng, giờ chia tiền ta sáu hắn bốn, chỉ yêu cầu sau này ta buôn b/án gì cũng phải cho hắn góp vốn.
Ta nghĩ thầm, gã này chỉ mặt mũi giồi lụa, kỳ thực lòng dạ không x/ấu.
Bình luận
Bình luận Facebook