Hạ Thanh Hừng,
Lương Húc,
Trần Cảnh Chi,
Dụ Thanh
Và một câu như viết ngẫu hứng:
"Kẻ lữ hành chỉ có thể xuyên không về chính cơ thể mình trong quá khứ."
Trong khoảnh khắc tim đ/ập thình thịch, một suy đoán khó tin hiện lên trong đầu tôi.
Thực ra sau khi đến với Lương Húc, ấn tượng sâu nhất về anh không phải là sự vô tâm trong tình yêu, mà là trí tuệ - một sự thông minh đạt đến mức tuyệt đỉnh.
Những chứng chỉ, cúp chiến thắng chất đầy tường, danh hiệu thiên tài vật lý học, tất cả đều khắc họa hành trình thành công xuất chúng của anh, đồng thời cũng mang đến chút kiêu ngạo khó kiềm chế.
Anh không hiểu cách cúi mình yêu một người trong tình cảm.
Cho đến khi chia tay Hạ Thanh Hừng.
Đó có lẽ là bài toán nan giải duy nhất anh không thể giải, nên anh đã dùng mọi cách để có được đáp án.
Rồi quay về nghiên c/ứu.
Thành thật mà nói, tôi không biết nỗi ám ảnh của Lương Húc là vì không chiếm được Hạ Thanh Hừng, hay vì thất bại đầu đời duy nhất. Càng không rõ liệu anh có thực sự muốn đảo ngược thời gian như tôi nghĩ, và liệu có thành công không.
Nhưng... biết đâu được?
Vì thế tôi giả vờ không biết gì, tiếp tục ở bên anh năm này qua năm khác, vượt qua khoảng thời gian anh từng bên Hạ Thanh Hừng, cũng dài hơn quãng thời gian tôi từng yêu Trần Cảnh Chi.
Đến ngày trước lễ kỷ niệm năm năm, tôi gọi điện cho anh:
"Lương Húc, chúng ta nói chuyện khi anh về nhé."
Tôi muốn chia tay.
Bất ngờ thay, anh im lặng rất lâu bên kia đầu dây, rồi khẽ nói:
"Dụ Thanh, anh không thể đón năm thứ năm cùng em..."
"Xin lỗi em."
Tôi nhíu mày định bảo không sao, thì điện thoại đã tắt.
Cầm điện thoại đứng nguyên vài giây, tôi chợt hiểu ra hàm ý của anh.
Gần như không chút do dự, tôi lao đến phòng thí nghiệm trống vắng của anh.
Thế rồi, chúng tôi từ tình nhân trở thành người dưng.
Anh nộp bản đáp án hoàn hảo, trở thành bạn trai mẫu mực trong mắt mọi người.
Tôi cũng có cơ hội c/ứu Trần Cảnh Chi, thay đổi kết cục định mệnh của anh ấy.
Cũng như việc Lương Húc không quan tâm quá khứ của tôi, tôi chẳng để ý chuyện anh từng bên ai.
Vì thế tôi nghĩ, chuyện Trần Cảnh Chi là tình đầu của tôi.
Lương Húc sẽ không bao giờ biết.
Chiếc máy ảnh cuối cùng được trao lại cho tôi.
Lương Húc không nói gì, chỉ lặng lẽ ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ.
Tôi không rảnh nghĩ ngợi, ánh mắt dán vào tấm ảnh, đầu óc ngập tràn hình bóng Trần Cảnh Chi. Chợt nhận ra một điều:
Dù có cố gắng duy trì tiến trình tiền kiếp để chờ cuộc gặp đầu tiên với anh ấy ở sân bóng rổ, quỹ đạo hiện tại vẫn lệch đi bởi vô số thay đổi nhỏ.
Như tấm ảnh anh ấy vô tình lọt vào ống kính.
Như buổi học hôm sau, khi anh ấy ngồi xuống cạnh tôi.
5
Từng nghe nói âm nhạc và mùi hương là phương tiện lưu giữ ký ức.
Quả đúng như vậy.
Bởi khi Trần Cảnh Chi ngồi xuống, mùi cam nhạt quen thuộc đã đ/á/nh thức trái tim tôi nhanh hơn mọi phản ứng.
Kéo theo những cơn đ/au âm ỉ, dai dẳng.
Tôi cứng đờ ngồi thẳng, để ký ức ùa về như thủy triều: những cảnh lãng mạn đan xen, mảnh vỡ ký ức sống động, cho đến giây cuối vụ t/ai n/ạn khi anh ấy vặn tay lái về phía tôi.
Rồi ch*t trước mặt tôi, khi tôi yêu anh nhất.
Giáo viên c/ắt ngang dòng suy nghĩ bằng câu hỏi. Bà gọi tên tôi, trong lớp học tĩnh lặng, tôi chậm rãi đứng dậy mà không thể thốt nên lời.
Vì tôi chẳng nghe gì cả.
Tôi nhớ vị giáo viên này nổi tiếng với thói quen nhờ người khác trả lời hộ khi học sinh bí.
Sau nửa phút im lặng của tôi, bà liếc nhìn những cái cúi gằm xuống bàn, thong thả hỏi:
"Có bạn nào muốn giúp trả lời không?"
Lúc ấy tôi chưa hoàn toàn thoát khỏi ký ức đ/au buồn, thậm chí nghĩ nếu không ai đứng lên cũng tốt, tôi sẽ được đứng đây, liếc nhìn Trần Cảnh Chi qua khóe mắt.
Không để anh ấy phát hiện.
Ngón tay thon dài đặt lên cây bút đen, anh lật vài trang sách đầy hờ hững, rồi đột nhiên đứng lên nói rõ ràng:
"Tôi xin phép."
Tôi sửng sốt, cái cúi đầu dần chuyển thành ánh mắt ngước nhìn.
Nhưng bất ngờ hơn khi giáo viên đẩy kính lên hỏi:
"Bạn nam phía sau cũng muốn trả lời hộ à?"
Tôi và Trần Cảnh Chi cùng quay lại, thấy Lương Húc - người đi cùng Hạ Thanh Hừng - đứng lên cách hai dãy ghế.
Mọi ánh nhìn đổ dồn về anh. Anh không nhìn tôi, chỉ bình thản nói:
"Không, tôi đi vệ sinh."
Anh ấy đi vệ sinh, nên người giải nguy cho tôi là Trần Cảnh Chi.
Vừa ngồi xuống định quay sang cảm ơn, đã nghe anh khẽ nghiêng người thì thầm:
"Bạn ơi, mắt đỏ hoe thế kia, định khóc à? Trả lời không được thì có sao đâu, đừng khóc nhé!"
Trước sự gần gũi bất ngờ, tôi choáng váng giây lát rồi mới hiểu ra, nhưng không nói cho anh biết đôi mắt đỏ au kia không phải vì bí câu trả lời.
Sau đó tôi mời anh ăn trưa để cảm ơn, dắt anh đến tiệm mì bò quen thuộc, quen miệng gọi:
"Hai tô mì bò, không hành."
Quay lại thấy Trần Cảnh Chi nở nụ cười bí ẩn, anh hỏi:
"Sao bạn biết tôi cũng không thích hành?"
Tôi đờ người, chưa kịp nghĩ cách giải thích thì nghe anh tiếp:
"Dù không rõ lúc gọi món bạn đang nghĩ về ai để vô thức nói ra khẩu vị ấy, nhưng tôi cần tự giới thiệu..."
Anh đưa bàn tay phải ra, nhìn tôi chăm chú:
"Xin chào, Dụ Thanh. Tôi là Trần Cảnh Chi, nghiên c/ứu sinh năm nhất khoa Y Đại học A."
Tôi biết anh từ trường A bên cạnh, cũng biết anh đang thay bạn đến lớp.
Bình luận
Bình luận Facebook