Trước kỳ thi đại học, tôi nghe được tiểu thư giả và bố mẹ bàn bạc, muốn cư/ớp mất suất bảo lưu của tôi.
Tôi lập tức bắt đầu sống buông thả.
Trên lớp không nghe giảng, trong phòng thi ngủ gật, thi Toán thì học thuộc tiếng Anh, thi tiếng Anh lại ngâm nga bài thơ 'Mãn Giang Hồng'.
Mọi người đều chê tôi vô phương c/ứu chữa, nhưng khi điểm thi công bố, tôi bỗng nổi như cồn.
'Gây chấn động! Thủ khoa truyền cảm hứng nhất toàn quốc chính là cô ấy!'
1
Tôi xuyên vào tiểu thuyết.
Trở thành nữ chính Thẩm Hiểu Vũ trong câu chuyện tuổi học trò đầy bi thương.
Cuộc đời cô ấy chỉ có một chữ: THẢM.
Ba tuổi bị b/ắt c/óc, mười bảy tuổi mới được tìm về.
Nhưng thay vì yêu thương, bố mẹ lại xót xa cho cô con gái nuôi Thẩm Thiên Thiên.
'Thiên Thiên từ nhỏ đã là con một, giờ đột nhiên có chị, nó tổn thương lắm!'
Họ dồn hết tình cảm cho Thẩm Thiên Thiên. Dù Hiểu Vũ giỏi giang đến đâu cũng bị phớt lờ.
Khi Hiểu Vũ giành được suất bảo lưu Bắc Đại, họ ép cô nhường cho em.
'Con học giỏi, nhường em năm nay đi.'
Thẩm Thiên Thiên thế chỗ chị vào Bắc Đại, cư/ớp luôn chàng trai Hiểu Vũ thầm thương.
Còn Hiểu Vũ thì uất ức đến mắc trọng bệ/nh, ch*t trẻ ở tuổi đôi mươi...
Lúc này, đứng giữa phòng khách mang danh 'bữa cơm đoàn viên', tôi cũng thấy nghẹn ức.
Cả nhà đang dỗ dành Thẩm Thiên Thiên.
Cô ta khóc nức nở: 'Chị về rồi, ba mẹ sẽ chỉ thương chị!'
Mẹ vuốt tóc Thiên Thiên: 'Con là m/áu thịt của mẹ!'
Bố lạnh lùng liếc tôi: 'Nó vừa về con liền sốt, đúng là tội đồ!'
À quên, năm tôi sinh ra, bố phá sản.
Nhưng khi tôi bị b/ắt c/óc, ông lại làm ăn phất lên.
Vì thế, cả nhà gh/ét tôi. Tôi càng giỏi giang, họ càng cho rằng tôi hút vận may nhà.
Nếu là Hiểu Vũ thật, có lẽ đã đ/au lòng lắm.
Nhưng tôi thì... ngồi xuống bàn, tôi chén ngon lành cái đùi gà to nhất.
Thiên Thiên đang chờ tôi phản ứng, ai ngờ thấy cảnh này trợn tròn mắt.
Bố gi/ận dữ: 'Em đang sốt mà chị ăn uống vô tư thế này?'
Tôi ngơ ngác bỏ đùi gà xuống.
Cầm lên miếng chân giò: 'Vậy ăn cái này được không ạ?'
2
Bố mẹ nhìn tôi như nhìn quái vật.
Mẹ thì thào: 'Hay con bé bị ng/ược đ/ãi nên...' bà chỉ đầu, 'hỏng rồi?'
Bố gạt phắt: 'Không được đưa nó đi viện! Nhà có đứa t/âm th/ần, danh giá nhà ta còn đâu?'
Ông nói nhỏ: 'Nhìn thành tích cũ của nó, dù có bệ/nh vẫn học giỏi. Có khi là tự kỷ chức năng cao, không ảnh hưởng kế hoạch...'
Để giữ thể diện, bố đẩy tôi vào trường nội trú, cấm về nhà.
Trong nguyên tác, Hiểu Vũ cố gắng lấy lòng bố mẹ.
Cô học hành chăm chỉ, luôn đứng đầu.
Nhưng bố mẹ chỉ xót xa khi Thiên Thiên học kém.
'Em con cần suất bảo lưu năm nay!'
Hiểu Vũ không đồng ý, họ bỏ th/uốc vào cơm khiến cô nhập viện, để Thiên Thiên thế chỗ.
Trên xe đến trường, tôi chợt tỉnh ngộ -
Cố cũng mất suất, thôi thì buông xuôi!
Đến lớp, tôi và Thiên Thiên chung bàn.
Giờ kiểm tra, cô ta dịch ghế lại gần: 'Chị học giỏi lắm phải không?'
Tôi hiểu ngay ý đồ. Thiên Thiên muốn chép bài rồi vu tôi đạo văn.
Tôi điền thông tin, đọc đề...
Ánh mắt Thiên Thiên liên tục liếc sang.
Cô ta muốn chép bài tôi để đạt điểm cao, sau đó vu cáo ngược lại.
Vì bố mẹ luôn đứng về phía cô ta.
Bình luận
Bình luận Facebook