Tôi thở dài trong lòng.
Cứ coi như món quà Giáng Sinh anh ấy tặng tôi kiếp trước vậy.
Cây thông Noel đó treo đầy gấu bông, mãi đứng trong nhà.
Khi rời khỏi trường, tôi đứng ở trạm xe chờ tuyến 666.
Giang Húc lặng lẽ đi theo sau lưng.
Tôi nhíu mày, không hiểu hỏi:
"Cậu cũng đi xe 666?"
Nhà anh rõ ràng ở gần trường.
Giang Húc khẽ ừ một tiếng, theo tôi lên xe bus.
Khi tôi đến bến, anh vẫy tay chào:
"Ninh học sinh, ngày mai gặp nhé. Nhà tôi còn phải đi thêm một trạm nữa."
Khéo thật, sợ tôi phát hiện nên định đi thêm một trạm nữa.
Nhưng có lẽ cơ hội lãng phí thời gian của đời người chỉ có vài lần như thế.
Sau khi tốt nghiệp, thời gian của anh ấy sẽ bắt đầu tính bằng phút.
Cứ để anh ấy lãng phí đi.
Tôi giả vờ không biết gì, chào tạm biệt anh.
7
Về đến nhà, tôi ăn vội vài miếng cơm rồi bảo mẹ: "Con đi học bài", chui ngay vào phòng.
Mẹ vừa thu dọn bát đĩa vừa lẩm bẩm:
"Đột nhiên chăm học, hiếm thật đấy."
Mở máy tính, dựa vào ký ức kiếp trước, tôi bắt đầu gõ tiếp cuốn tiểu thuyết dang dở.
Cuốn sách này tôi viết lúc buồn chán.
Đăng tải chưa lâu đã leo lạng bảng xếp hạng.
Trước khi bị lộ danh tính, mạng xã hội toàn lời khen ngợi.
Thậm chí đã có công ty điện ảnh liên hệ bàn về chuyển thể.
Tái sinh lần này, tôi cuối cùng cũng có thể hoàn thành nó chỉn chu.
Một mạch viết hai vạn chữ, tôi gửi bản thảo đến email Cố Dã.
Sinh mệnh con người không bắt đầu từ lúc lọt lòng, mà khởi đầu từ khi đưa ra quyết định trọng đại, lựa chọn con đường đời mình.
Hiện tại Cố Dã vẫn là sinh viên mới tốt nghiệp, làm biên tập viên cho trang web tiểu thuyết.
Kiếp trước, khi tôi đăng tiểu thuyết, anh ấy đã sáng lập trang web riêng, trở thành Cố tổng.
Biết tôi quyết định ngừng đăng vô hạn định, anh tiếc nuối mãi:
"Không thể ly hôn sao?"
"Ly hôn họ cũng không buông tha em đâu. Anh nói sao, Cố tổng?"
Anh gật đầu đầy tâm sự.
"Giá như em không kết hôn với Giang Húc thì tốt, cuốn tiểu thuyết này ít nhất cũng giúp em tạo được chút danh tiếng trong làng văn mạng."
"Thiên tài khi đứng từ xa ngắm nhìn luôn lấp lánh, nhưng một khi đến gần, mọi ánh hào quang của em đều bị anh ta che khuất. Sẽ không còn ai nhìn thấy ưu điểm của em, tất cả đều mặc định em không xứng với anh ta."
Đúng vậy, nhiều thứ đến gần sẽ mất đi vẻ đẹp.
Có lẻ quên nhau nơi sóng nước mới là kết cục tốt nhất cho tôi và Giang Húc.
Trước khi ngủ, tôi nhận được lời mời kết bạn từ Cố Dã:
"Ninh Cửu Vi, chào cậu! Tôi là Cố Dã! Từ nay tôi sẽ là biên tập viên của cậu, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, cùng nhau tiến bộ."
"Nếu thuận tiện, vài ngày nữa chúng ta hẹn gặp mặt ký hợp đồng nhé."
Sau khi hẹn Cố Dã đêm Nguyên Đán ký hợp đồng, tôi nhận được bản thu "Cơn Bão" của Giang Húc.
Không hiểu sao tôi vẫn mở bài hát đã nghe cả ngàn lần này.
Giọng Giang Húc trong trẻo hơn thời đại học hai phần, khác với kiếp trước là nốt nghẹn ngào không kìm nén trong cách luyến láy.
Lời nhắn của anh là: "Ninh học sinh, tôi chỉ viết nhạc cho người mình thích. Mong em mãi là thính giả đầu tiên của tôi. Ngủ ngủ, nhớ mơ đẹp nhé."
Sau phút do dự, tôi gửi bài hát cho Trần Thiếu Vinh - quản lý kiếp trước của anh.
Lần này, anh có thể hát thêm vài năm nữa.
Nổi tiếng sớm hơn, thời gian rộng rãi hơn, có lẽ anh sẽ bớt lo âu, bớt mệt mỏi.
Còn ngôi sao nhỏ bé bên mặt trời này, cũng phải rời đi để tỏa chút ánh sáng riêng trong đêm tối.
8
"Nghe nói chưa? Giang Húc sẽ biểu diễn ca khúc tự sáng tác trong đêm Nguyên Đán!"
"Không thể nào? Đẹp trai thế còn biết viết nhạc? Hoàn hảo quá!"
Cao Sảng vểnh tai nghe một lúc rồi bắt đầu buôn chuyện:
"Không phải bài "Cơn Bão" chứ?"
"Cậu giúp anh ta viết lời hả?"
Tôi lắc đầu:
"Không."
Cao Sảng nhìn tôi đầy ngưỡng m/ộ:
"Tiểu Vi, anh ta sẽ không tỏ tình trên sân khấu chứ?"
"Lãng mạn quá!"
Tôi lật sách toán, quả quyết:
"Không đâu."
Sự nghiệp là sự nghiệp, tình cảm là tình cảm, kẻ tham vọng đỉnh cao Giang Húc luôn phân minh.
Sự nghiệp luôn đứng trước tình cảm.
"Cậu thật m/áu lạnh!" Cao Sảng hậm hực, "Với lại, sao cậu chắc chắn thế?"
Tôi viện cớ đại khái:
"Trường không cho yêu sớm mà."
Tuổi này con gái thích mộng mơ lắm.
Tôi từng cũng vậy.
Nhưng giờ, tôi chỉ muốn sống tốt cuộc đời mình.
Ánh mắt Giang Húc xuyên thẳng vào người tôi, dường như muốn thấu tỏ mọi ngóc ngách.
"Ninh học sinh, em sẽ đến xem liên hoan chứ?"
Anh đeo hai quầng thâm, hẳn đêm qua không ngủ được.
Tôi giải xong bài toán, bình thản gật đầu:
"Có."
Không chỉ tôi, quản lý Trần Thiếu Vinh của anh cũng sẽ dẫn truyền thông đến.
Nếu thời gian nổi tiếng được đẩy lên sớm, tôi và anh sẽ không có khởi đầu.
Từ khoảnh khắc đó, anh sẽ không được phép có bất kỳ tình cảm bình thường nào như bao người.
Danh lợi thời đỉnh cao phải đ/á/nh đổi bằng tự do.
"Cửu Vi." Giang Húc đột ngột gọi tên tôi bằng giọng êm dịu, đáy mắt dâng sóng.
"Ừm?"
"Em có thể... đi m/ua vest liên hoan với anh không?"
Đôi mắt lạnh lùng thường ngày nhuốm nụ cười, đường hàm sắc sảo, giọng nói như có điều gì nghẹn lại.
"Gu thẩm mỹ của em hợp với số đông con gái hơn."
Nghĩ đây có thể là những ngày cuối làm người bình thường của anh, tôi gật đầu.
Trước khi rời đi vĩnh viễn, vẫn tham lam hy vọng được có dù chỉ một khoảnh khắc Giang Húc bình thường.
"Ôi ngọt quá!" Cao Sảng mặt mũi hớn hở.
Tôi nén cay đắng trong lòng, gượng cười thật tươi.
Bình luận
Bình luận Facebook