Hàng ngày, tôi rất gh/ét việc hắn xoa đầu tôi, nên rõ ràng hắn đã chuẩn bị tinh thần để tôi xông vào đ/á/nh. Nhưng khi hắn sắp bước vào bếp rồi mà vẫn thấy tôi không có phản ứng gì, Lục Trạch Xuyên ngạc nhiên ngoảnh lại. Tôi đang đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ rơi nước mắt. Những giọt nước mắt to tướng không kiểm soát được rơi lã chã, ướt đẫm nửa khuôn mặt. Môi tôi mấp máy, cố gắng hít thở để bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn thổn thức...
...Tôi thở dài: 'Vậy cũng tốt, đáng lẽ em nên nhìn rõ từ sớm. Chúng ta chia tay đi.'
'Hừ, đúng rồi đấy, chia... Hả?!' Lục Trạch Xuyên suýt ngã khỏi ghế, giọng the thé: 'Em vừa nói gì? Anh nghe nhầm à?'
Bình luận
Bình luận Facebook