Có Hồ Ly

Chương 12

09/09/2025 11:02

Khi ta từ Lục phủ bước ra, hắn chớp thời cơ thị vệ chưa kịp ứng viện, một đ/ao đ/âm thẳng vào ta.

Bên cạnh ta chẳng có ai ngăn cản.

Nhưng hắn khí lực chưa hồi phục, ta hơi nghiêng người, lưỡi d/ao lệch hướng.

Chủy thủ đ/âm sâu vào bờ vai ta.

- Ngươi ch*t đi! Không cho ta sống, tất cả cùng ch*t hết!

Vết thương từ binh khí phàm nhân này vốn chẳng đ/au đớn.

M/áu chảy đầm đìa trông kinh hãi mà thôi.

Nhưng ta vẫn rên lên đ/au đớn, giả vờ ngất đi.

Thế rồi ta được vội vã đưa về Đông Cung.

Đạo sĩ giữa phố ám sát Thái Tử Phi, bị bắt sống, giải luôn về cung.

Ta nằm yên lặng, nghe tiếng bước chân Chung Duệ hối hả lao tới, lại nghe thái y cũng đã đến.

Th/uốc men cầm m/áu băng bó, một hồi lộn xộn.

Khi ta sắp ngủ thiếp đi thì cuối cùng có người hỏi câu then chốt:

- Điện hạ, kẻ hành thích đó xử trí ra sao?

Một trời im lặng q/uỷ dị trôi qua, Chung Duệ đáp:

- L/ột da x/é thịt, băm vụn ném cho chó ăn.

Ta liền thở ra tiếng yếu ớt: - Đừng...

Chung Duệ ngồi bên giường, quay đầu vội vàng: - A D/ao?

Ta từ từ mở mắt, yếu ớt kéo tay áo hắn: - Điện hạ... Thần thiếp muốn gặp tên đạo sĩ kia một lần.

41

Trong ngục tối, đạo sĩ bị trói trên giá tr/a t/ấn, toàn thân không còn mảnh da lành.

Chung Duệ đỡ ta, đưa tay che mắt ta: - Sợ thì đừng nhìn.

Ta lắc đầu, kéo tay hắn xuống, đứng trước mặt đạo sĩ:

- Đạo trưởng.

Đôi mắt dính m/áu của hắn cố mở hé: - Các ngươi đều đáng ch*t...

Hắn nhìn Chung Duệ bên cạnh ta, lần này hình như không sợ nữa.

Hắn bật cười.

Ban đầu chỉ khẽ cười, sau vang cả ngục tối.

Hắn nói: - Thái Tử Điện hạ, lòng dạ rắn đ/ộc, làm vua bất nhân, làm người bất nghĩa, bần đạo đã thấy kết cục của ngươi rồi...

- Ngươi sẽ giống bần đạo, ch*t không toàn thây...

Chung Duệ mặt lạnh như tiền.

Ta giả ho khan mấy tiếng, hỏi đạo sĩ: - Bổn cung đã tha cho ngươi, sao còn quay về b/áo th/ù?

- Tha ta?

Hắn cười đi/ên cuồ/ng: - Nhìn ta bây giờ đi! Nếu không phải các ngươi, ta đâu đến nỗi này? Đây gọi là tha ư?

- Thái Tử Phi, ngươi thật ngây thơ! Tưởng đuổi ta ra thành là c/ứu được ta ư? Chẳng lẽ không biết lang lang của ngươi, vừa đuổi người liền sai lính bắt ta về sao?

Chung Duệ bóp ch/ặt hàm hắn: - Lảm nhảm! Đáng lẽ bản cung nên gi*t ngươi sớm. Ngươi cũng có chút bản lĩnh, cuối cùng vẫn trốn được.

Đạo sĩ giãy giụa: - Ta trốn? Làm sao trốn? Ta nói cho ngươi biết, có người giúp ta trốn! Không, không phải người, là một con chim!

Chung Duệ kh/inh bỉ: - Nói nhảm.

Hắn lau vết m/áu trên tay, quay đỡ ta: - Trên người còn thương, gặp cũng gặp rồi, về thôi?

Ta khẽ đẩy tay hắn.

Nhìn đạo sĩ cười: - Con chim nào? Giống con tiểu hồ ly năm xưa, biết nói chuyện, thông linh tính chăng?

42

Đạo sĩ sững sờ, ngây dại nhìn ta.

Ta hơi nghiêng đầu, thè lưỡi liếm mép.

Động tác của thú vật khi ăn mồi.

Hắn gào thét, giãy giụa đi/ên cuồ/ng: - Ngươi không đúng! Ngươi không phải Thái Tử Phi! Ngươi là con hồ ly!

Xiềng xích loảng xoảng, tiếng hắn the thé x/é n/ão:

- Ngươi là yêu hồ... yêu hồ!

Chung Duệ kéo ta ra sau: - Điên rồi.

Hắn dắt ta ra ngoài, quay lại dặn thị vệ: - Xử lý đi.

Ta dừng bước, nhìn thị vệ rút đ/ao tiến lên.

Một nhát c/ắt ngang cổ.

M/áu phun thành tia.

Đạo sĩ thở hồng hộc, thều thào:

- Về rồi...

Ta nhìn chằm chằm.

Chung Duệ nắm tay ta: - Lời đi/ên đừng để bụng.

Ta rút tay lại.

Hắn sửng sốt ngẩng đầu.

- Điện hạ.

Ta gọi: - Người biết không? Vị đạo trưởng này thật sự có chút đạo hạnh, ít nhất trước khi bị người phá hủy căn cơ, hắn đã khai thiên nhãn.

Chung Duệ biến sắc: - A D/ao?

Ta cười nhạt:

- Cho nên...

- Hắn không đi/ên.

43

Ta bị Chung Duệ quăng thịch vào thư phòng.

Cửa đóng sầm sau lưng hắn, ta giả bộ yếu đuối ngã sóng soài.

Lại làm điệu bộ của Lục D/ao Dao, ngước nhìn hắn: - Điện hạ?

Chung Duệ bước tới: - A D/ao?

- Điện hạ? - Ta hỏi giọng nhu mì - Rốt cuộc không nhịn được nữa, chán gh/ét ta rồi ư? Thà viết cho ta tờ hòa ly thư...

- A D/ao!

Hắn ôm ch/ặt ta: - Không phải, ta không cố ý làm ngươi đ/au...

Ta nương tay hắn, cúi đầu.

Hắn tưởng ta khóc: - A D/ao... Ta xin lỗi...

Ta bật cười từng tiếng.

- Điện hạ à.

Ngẩng đầu nhìn thẳng: - Người thật sự rất xót thương Thái Tử Phi nhỉ.

- Vậy khi ép ta uống canh đ/ộc, lúc mổ nội đan lấy tinh huyết...

Ta chọc nhẹ vào ng/ực hắn: - Có chút nao lòng nào không?

Vị Thái Tử từng không đổi sắc trước thiên tai, giờ đây mặt mày rạn vỡ.

Hắn túm ch/ặt tay ta: - Ngươi là ai?

Ta nhếch mép: - Đạo sĩ kia đã nói với người rồi mà?

Chung Duệ buông ta, lùi mấy bước.

Rút ki/ếm trên vách, đ/âm thẳng về phía ta.

Ta không né tránh.

Lưỡi ki/ếm đ/âm vào sườn trái.

Ta vẫn cười: - Điện hạ, ta không biết đ/au đâu.

Chỉ vào ng/ực: - Nhưng Thái Tử Phi ở đây, đang kêu đ/au này.

Chung Duệ mắt rung động dữ dội, tay cầm ki/ếm r/un r/ẩy.

- Ngươi... nói gì?

- Điện hạ quên rồi sao? Người bảo người mổ nội đan, đoạt tinh huyết của ta. Cửu Vĩ Hồ mất những thứ ấy, nhục thân thành vô dụng.

- Nhưng ta gắng nuôi dưỡng nguyên thần, bao năm phiêu bạt khắp nơi tìm nhục thân vừa ý...

Danh sách chương

5 chương
06/06/2025 17:41
0
06/06/2025 17:41
0
09/09/2025 11:02
0
09/09/2025 11:00
0
09/09/2025 10:56
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu