「Phó Lâm, hôm qua tớ nằm mơ thấy mình đang cưỡi voi m/a mút đó! Tớ nghĩ giấc mơ này là thật, hay là chúng mình ra ngoại ô phiêu lưu đi, biết đâu gặp được voi m/a mút thiệt.」
Suốt ba năm thơ ấu bên nhau, cậu bé 10 tuổi là tôi đã quá quen với những hành động và suy nghĩ khác người của Mặc Mặc. Không nói gì nhiều, tôi lẳng lặng đưa cho cô ấy mấy món snack cao cấp dành dụm được.
「Nhớ đừng để cô Triệu thấy đấy.」
Tôi dặn dò.
「Ôi Phó Lâm, cậu tốt với tớ quá, còn hơn cả mẹ tớ!」Mặc Mặc vừa nhồm nhoàm ăn vừa khóc sướt mướt, 「Hay cậu làm mẹ tớ luôn đi, tớ không ngại có hai mẹ đâu.」
Tôi đang uống nước suýt sặc, vội bịt miệng cô bé lại, mắt liếc quanh lo sợ bác Hứa hay cô Triệu ở gần đó nghe được câu "đại nghịch bất đạo" này.
Thời gian trôi nhanh, thoắt cái chúng tôi đã vào cấp hai. Lớn hơn rồi, tôi không còn nhút nhát như thuở bé nhưng vẫn hơi vụng về trong giao tiếp.
Năm lớp 9, vài bạn nữ nhờ Mặc Mặc chuyển chocolate và thư tình cho tôi. Nhìn cô bạn đang ôm mấy hộp quà màu hồng nhận "hối lộ" snack để làm sứ giả, tôi thở dài, lẳng lặng trả lại tất cả thư và chocolate, dặn cô ấy đừng làm thế nữa.
Mặc Mặc tỏ ra rất khó hiểu:
「Phó Lâm, các bạn ấy đều dễ thương và xinh đẹp mà, đúng là có phúc không biết hưởng.」
「Chúng ta mới lớp 9, nên tập trung học hành. Chuyện yêu đương để lên đại học hẵng tính.」
「Ừm... cậu nói cũng có lý. Vậy đến lúc đó tớ lại giúp họ chuyển thư nhé!」
Tôi cười xòa không đáp, nhưng trong lòng vang lên tiếng thì thầm: "Có lẽ đến lúc đó, người cần gửi thư sẽ không phải là họ nữa."
Trước mùa hè tốt nghiệp cấp hai, tôi chưa từng nghĩ trên đời thật sự tồn tại sinh vật siêu nhiên. Nhưng nó có thật, và suýt nữa đã cư/ớp đi mạng sống của tôi.
Là Mặc Mặc đã c/ứu tôi.
Cô ấy không chỉ là cô gái dễ thương nhất trong lòng tôi, mà còn trở thành ân nhân c/ứu mạng của tôi.
「Mặc Mặc, em thật sự là cô gái dũng mãnh nhất anh từng gặp.」
Nhìn cô bạn đang gọt táo bên giường bệ/nh, tôi nhiều lần muốn thốt lên tám chữ "ân c/ứu mạng lấy thân báo đáp" như lời đùa. Nhưng cuối cùng đã đổi thành cách nói khiến cô bạn đãng trí này nhớ mãi.
Quả nhiên cô ấy nhớ câu nói đó suốt nhiều năm.
Về sau, tôi thường tự hỏi: Nếu tôi bày tỏ tấm lòng sớm hơn một bước, liệu Mặc Mặc có trở thành cô dâu của mình?
Tiếc thay, đời không có chữ "nếu".
Bình luận
Bình luận Facebook