Sau khi đ/á/nh nhau với người ta, tôi vô tình đ/ập đầu và mất trí nhớ.
Nhìn đám người đến thăm trong phòng bệ/nh, tôi chỉ vào anh chàng điển trai có khí chất nhất, quả quyết mở lời: "Đúng anh rồi! Bạn trai em!"
Anh chàng nhìn tôi vài giây, từ từ cười: "Đúng, anh là bạn trai em."
Mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh.
Về sau tôi mới biết, anh chàng này là đại ca khét tiếng trong trường.
Chính tôi đã đ/á/nh nhau với anh ta rồi mới mất trí nhớ.
1
Tỉnh dậy với cơn đ/au đầu như búa bổ.
Mùi th/uốc sát trùng xộc vào mũi khiến toàn thân khó chịu.
"D/ao Dao, con tỉnh rồi à!" Một người phụ nữ xinh đẹp lo lắng áp sát giường.
Tôi ngơ ngác, đầu óc trống rỗng.
"Ờ... Cô là ai?"
Người phụ nữ: "!!!"
Sau vài lần x/á/c nhận thấy tôi vẫn đờ đẫn, bà vội vàng gọi bác sĩ.
Kết luận cuối cùng: Tôi mất trí nhớ.
Người phụ nữ tự nhận là mẹ tôi đ/au khổ kể lại mọi chuyện từ thuở ấu thơ, từ mẫu giáo đến trung học, từ thời khủng long tuyệt chủng đến thế kỷ 21.
"Con đ/á/nh nhau làm gì hả trời?" Bà uống ngụm nước nghỉ giữa hiệp.
Tôi ghi nhận thông tin mới: Mình mất trí vì đ/á/nh nhau.
"Bạn con nói là giúp đỡ bạn cùng phòng thất tình đi dạy cho thằng đểu cũ?"
"Sao con lại đi đ/á/nh lộn chứ!"
Tôi: "..."
Mẹ ơi, con cũng không hiểu vì sao mình liều thế.
2
Bạn bè đến rất nhanh.
Ngoài bạn cùng phòng đại học còn có vài người thân thiết.
Nhưng có nhóm người đứng trong phòng bệ/nh trông thật lạc lõng.
Bởi bạn cùng phòng và họ như nước với lửa, bầu không khí căng như dây đàn.
Trong nhóm đó có anh chàng cực kỳ điển trai.
Anh ta đứng đó bình thản, chẳng buồn hòa nhập.
Tôi cảnh giác liếc nhìn.
Anh chàng đáp lại bằng ánh mắt điềm tĩnh.
"Cậu không biết mình hung thần thế nào đâu!" Đám bạn bắt đầu tường thuật trận chiến.
"Ừa, hung thần."
"Bình thường trông yếu đuối thế, ai ngờ s/ay rư/ợu xong ba người không ghì lại được."
"Rồi cậu cầm chai bia đi tìm thằng khốn..."
"Nhưng cậu nhầm người..."
Tôi: "..."
Chuyện x/ấu hổ này thật sao?
"Cậu biết nhầm ai không? Cậu túm cổ áo đại ca khét tiếng nhất trường đấy!" Giọng bạn tôi r/un r/ẩy.
Đại ca? Trường đại học mà có đại ca? Như trong tiểu thuyết ấy?
Nhưng đám bạn nghiêm túc: "Nghe nói hắn có hậu thuẫn lớn, hiệu trưởng cũng phải nể..."
"Gh/ê vậy? Vậy tôi cũng là nhân vật huyền thoại."
Dù trận chiến dở dang.
Tôi vô tình lớn tiếng khiến cả phòng im phăng phắc, chỉ trừ anh chàng kia bật cười.
Bạn tôi thì thào: "Đắc tội hắn xong, đừng hòng đi đường lớn nữa."
"Thế đi đường nhỏ?"
Cả phòng tiếp tục c/âm lặng, trừ anh chàng lại cười.
Trò chuyện một hồi, đầu tôi vẫn trống rỗng nhưng tinh thần khá hơn.
Suốt buổi, anh chàng góc phòng chỉ mỉm cười, tay khoanh ng/ực như khán giả.
Nhưng đẹp đến mức trời đất nổi gi/ận.
Tôi liếc nhìn không ngừng.
Anh chàng khẽ nhíu mày, nâng cằm lên chút đỉnh, nở nụ cười quyến rũ khiến tôi nuốt ực nước bọt.
Trong khoảnh khắc ấy, vạn vật hồi sinh, xuân về đất trời, trăm hoa đua nở.
Bạn tôi thì thầm: "Cậu giỏi thật, mất trí rồi vẫn nhận ra..."
Tôi đ/ập đùi: "Biết ngay! Bạn trai tôi phải không!"
Bạn: "???"
Cả phòng lại đồng loạt hít hà.
Anh chàng cười nhẹ: "Đúng vậy, anh là bạn trai em."
3
Mẹ tôi vội về tiếp tục công việc sau khi phó thác tôi cho "bạn trai".
Anh chàng chu đáo đưa tiễn, còn đặt hộ vé máy bay chuyển tiếp ba chặng cho mẹ.
Bạn bè muốn nói gì đó nhưng e ngại sự hiện diện của anh ta, cuối cùng đành im hơi lặng tiếng.
Tôi hiểu mà! Cảm giác này giống như khuyên người ta chia tay mãi rồi lại đi dự đám cưới ấy.
Bình luận
Bình luận Facebook