Ngươi cùng hắn ở chung, lỡ như ngắm chán khuôn mặt ấy, còn có thể bảo hắn hiện nguyên hình cho ngươi tha hồ vuốt ve, thật là thú vị thay!"
Ta cảm thấy Ngưu Mã nói có lý.
Thấy ta im lặng, nàng tiếp tục lảm nhảm:
"Nếu ngươi chẳng cưới hắn, đợi đến ngày hắn rước về nữ tiên xinh đẹp làm sư nương, khi ấy ngươi sẽ chẳng được sờ lông hắn nữa, sư nương sẽ nổi gi/ận đấy!"
Nghe đến đây ta không nhịn nổi!
Quyết không được, da lông sư phụ mượt mà óng ả, chỉ mình ta được sờ, người khác cấm tiệt!
Nghĩ đến cảnh kẻ khác đụng vào lông sư phụ, hỏa khí trong lòng bốc lên, đóa hoa bỉ ngạn vừa nở đã hóa thành biển lửa.
Ta lập tức hiện nguyên hình, lao thẳng đến Thanh Khâu.
Như thể sợ chậm một bước, sẽ có nữ tiên xâm nhập phòng sư phụ, mân mê bộ lông của ngài.
20.
Cảnh tượng Thanh Khâu yên bình tĩnh lặng, thảo am của sư phụ ẩn hiện giữa rừng đào.
Ta sốt sắng đẩy cửa xông vào.
Sư phụ vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, khí sắc biến đổi khi nghe động tĩnh.
Chân mày ngài chau lại, m/áu tươi ứa ra khóe môi.
"Sư phụ, ngài làm sao vậy?"
Ấn đường ngài thoáng hiện hắc khí, tựa hồ bị tâm m/a quấy nhiễu.
"Sư phụ, tâm m/a của ngài sao nặng nề thế? Ngài đã làm gì vậy!"
Ngài cầm khăn bên giường chậm rãi lau miệng, yếu ớt phất tay:
"Vô sự, ta sống đến tuổi này, lẽ nào không có đôi ba tâm m/a, trừ khử đi là được."
Bàn tay ngài vuốt ve mái tóc bù xù của ta bị gió thổi rối.
"Hấp tấp lao vào như vậy, lại gây họa gì nữa hả?"
Nhắc đến tâm m/a, lòng ta quặn thắt.
Bên sư phụ nhiều năm như thế, chưa từng thấy ngài có tâm m/a. Ắt hẳn ba kiếp trần gian đã khiến ngài thương tâm.
Giờ phút này, ta chợt thấu hiểu ánh mắt sư phụ nhìn ta, ẩn chứa tình ý sâu kín.
Ta hít sâu hỏi thẳng:
"Sư phụ, hai trăm năm qua thương thế của đồ nhi thế nào mà khỏi hẳn?"
Đôi mày ngài gi/ật nhẹ.
Ta ngắt lời ngài định nói:
"Đừng dối ta, chính ngài từng dạy: Làm việc gì, đối xử tốt với ai phải nói ra, bằng không ta sẽ bị vài cục đường dụ dỗ mất!"
Sư phụ trầm mặc.
"Hai trăm năm, ba kiếp. Chấp niệm của ngài hóa thành tâm m/a thế nào? Ấn ký trên người ta, ngài thật sự nghĩ ta vĩnh viễn không hay biết sao?"
Nhắc đến ấn ký, gương mặt tái nhợt ngài ửng hồng.
Ngài thở dài, chăm chú nhìn ta:
"Vậy thì... ngươi đến đây để làm gì?"
Ta nắm lấy bàn tay lạnh giá của ngài.
"Đến giúp sư phụ trừ tâm m/a."
"Huyền Huy, ta nguyện cùng ngài kết tơ hồng, vậy ngài thì sao?"
"Huyền Huy, mấy hôm nay người đến cầu hôn đạp mòn ngạch cửa nhà ta, ngài thật không sốt ruột sao?"
Nghe tin, đôi mắt ngài chớp nhanh.
"Ta bế quan tu luyện, không hay... có người đến cầu hôn nơi phủ đệ."
Ta cầm lọn tóc ngài buông xuống vai, xoắn nhẹ trong tay, cảm giác mượt mà như lông nguyên hình.
"Sư phụ, vậy ngài có muốn đến cầu hôn không?"
"Vậy... ta nên mang lễ vật gì?"
"Chỉ cần ngài đáp ứng điều kiện, không cần lễ vật!"
Huyền Huy khẽ cười, tựa vạn tinh hà lấp lánh trong đôi mắt.
"Ngươi cứ đòi hỏi, trong lục giới ta đều tìm được."
Ta xoa xoa bàn tay, háo hức:
"Ngài hiện nguyên hình cho ta làm găng tay lông hồ ủ ấm, áo choàng lông hồ giữ vai, khăn quàng cổ lông hồ được chăng?"
Huyền Huy cúi sát, mũi chạm mũi ta:
"Đều tùy ngươi."
21.
Trở về Tê Ngô Sơn, bước chân ta như có mây đỡ.
A Điệt A Nương ra nghênh đón, kéo tay ta vào nhà.
"Tiểu Phụng đi đâu vậy? Những người cầu hôn cha mẹ đã lựa giúp con, đều ở trong phòng, mau vào chọn đi!"
Đi vài bước, A Nương dừng lại nhìn khăn choàng cổ ta.
"Ủa, Tiểu Phụng, khăn choàng này đ/ộc đáo quá, lông thú gì thế?"
Ta ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh:
"Đây là tuyết hồ bạc duy nhất trong thiên hạ, chính là phò mã của hai vị đó!"
-Hết-
Bình luận
Bình luận Facebook