「Ở trường có chuyện gì thì tìm anh ba của em, anh ấy chuyển trường qua đó đặc biệt là vì em.
「Hay lần sau anh cải trang rồi đến trường tìm em chơi nhé? (*˘︶˘*)」
Thực ra em cũng rất muốn gặp anh hai...
Nhưng khi hình dung cảnh anh hai đến trường em, khả năng cao sẽ xảy ra tình huống ấy, cuối cùng em vẫn từ chối:
「Thôi đi anh hai, chúng ta hẹn gặp ngoài trường đi.
「Ừm, nghe theo Nhuễn Nhuễn. (๑•ᴗ•๑)♡」
……
Ngay lúc này.
Em nhận được thông báo mới:
「Mặc mời bạn tham gia nhóm chat Một Nhà Thân Thiết."
Anh cả kéo em vào nhóm?
Vậy... bố có ở trong đó không?
11
Thực ra em từng gặp bố.
Chỉ là, trên TV.
Lúc ấy, em chưa biết ông ấy là bố mình.
Em luôn thấy kỳ lạ——
Tại sao một người tinh nghịch như mẹ, ngay cả bài toán phức tạp cũng không giải nổi, lại ngày ngày xem tin tức kênh tài chính?
Em cá là bà ấy không hiểu nổi những báo cáo tài chính hay ý nghĩa tăng giảm thị trường chứng khoán.
Bà ấy là nghệ sĩ phóng khoáng, thích xem phim ngôn tình.
Thỉnh thoảng thấy những phân cảnh hài hước, bà còn bình luận:
「Ôi, vô lý quá, cốt truyện này nhiều lỗi thế."
……
Ngoài ra, sở thích lớn nhất của bà là đi đấu giá m/ua sắm.
Ngược lại em luôn khuyên bà tiết chế.
Nhỡ đâu một ngày, danh tiếng bà sụt giảm, tranh không b/án được thì sao?
Bà định dắt em đi ăn gió Tây Bắc à?
Mỗi lúc ấy, bà lại nghiêm túc bóp mặt em, cười tủm tỉm:
「Nhuễn Nhuễn ngốc à, đừng sợ, chúng ta không đến nỗi ăn gió đâu.
「Ở thế giới này, mẹ có thể dắt con... nằm mà thắng."
Em chỉ tay vào tư thế "thả lỏng phóng túng" khi bà nằm trên sofa, cười hỏi:
「Nằm như thế này?"
「Đúng vậy, cứ nằm thế này!"
Thôi kệ.
Mẹ em thi thoảng lại buông lời ngây ngô, em quen rồi.
Có lẽ đó là "khí chất nghệ thuật" đ/ộc đáo của bà.
Về sau, em dần phát hiện——
Có vẻ mẹ không xem báo cáo tài chính hay chứng khoán.
Bà đang ngắm một người đàn ông tên "Trì Cảnh Đình".
Ông ấy là cá m/ập tài chính, đại gia tài phiệt, lại còn sở hữu gương mặt mê hoặc lòng người.
Ông chỉ xuất hiện trên kênh tài chính.
Còn ánh mắt mẹ nhìn ông, phải miêu tả thế nào nhỉ...
Nửa cười nửa không?
Nói thẳng ra, như đang nhìn người tình cũ...
"Mẹ, mẹ thích chú này à? Sao lúc nào cũng xem chú?"
Em từng tò mò hỏi bà.
Lúc đó, mẹ uể oải cuộn tròn trên sofa, nhấp rư/ợu, mắt hơi nheo lại như chú mèo say nhẹ:
"Xem sao không được? Chú ấy đẹp trai, ngắm cho đỡ mỏi mắt."
Nói xong, bà liếc nhìn em, dường như hơi hối h/ận.
Bà giả vờ bình tĩnh chuyển kênh TV.
Nhưng em nhận ra sự hoảng hốt của bà.
Quả nhiên.
Không lâu sau, bà không nhịn được, dò hỏi em:
"Thế Nhuễn Nhuễn, con có thích chú ấy không?
"Chú đẹp trai kia ấy... con thích không?"
……
Em trấn an bà:
"Có ạ."
Rồi bà cười.
Lúc đó em khẳng định một điều:
——Bà cũng thích ông ấy.
Chỉ là em không hiểu thao tác của bà.
Muốn ngắm chú đẹp trai thì cứ xem, bà vốn sống phóng khoáng, không hề gò bó.
Sao riêng chú đẹp trai này lại khiến bà trở nên giấu giếm?
Nói ra thì mẹ em xinh đẹp, lại giàu có.
Hẳn phải có nhiều đàn ông theo đuổi.
Em từng nghĩ, suốt mười tám năm, hiếm hoi bà thích một chú đẹp trai.
Nếu ông ấy làm bố dượng em cũng tốt.
Nhưng em không ngờ——
Ông ấy lại là bố ruột của em...
12
Em hồi hộp vào nhóm.
Kết quả, trong nhóm chỉ có em và ba người anh.
Bố mẹ đều không có mặt.
Hơi thất vọng, nhưng cũng hợp lý.
Em tò mò:
"Các anh biết ngày xưa bố mẹ sao lại ly hôn không?"
Kết quả cả ba anh đều bảo không biết.
Lúc họ ly hôn, anh cả mới tám tuổi, chuyện quá lâu rồi.
Anh cả nói:
"Anh chỉ nhớ họ cãi nhau, cãi rất dữ, rồi mẹ bỏ đi.
"Nhưng trước khi đi, mẹ bảo bọn anh, bà sẽ quay lại.
"Ai ngờ mười tám năm rồi, bà vẫn chưa quay lại..."
Tin nhắn của anh cả vừa gửi, em, anh hai, anh ba đều choáng váng.
Ba chúng em lần lượt gửi một chuỗi dấu chấm lửng.
"……"
"……"
"……"
Qua miêu tả của anh cả, em nhận ra đúng là khẩu khí thường ngày của mẹ.
Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Nhớ ánh mắt mẹ lén nhìn bố trên TV, em ngập ngừng đề xuất:
"Hay chúng ta se duyên cho họ?"
Em tin chắc, mẹ mười tám năm không tái hôn là đang đợi một người.
Còn ông bố đẹp trai giàu có này về nước, trực tiếp tuyên bố trước truyền thông muốn dỗ mẹ về...
Liệu họ có khả năng tái hợp?
"Sau khi huấn luyện quân sự, trường em còn có lễ hội văn hóa mùa thu, lúc đó..."
Em nói vắn tắt kế hoạch.
Kết quả ba anh đều đồng ý.
Chỉ còn vài vấn đề nhỏ.
Phong Thần Bất Diễn Nghĩa (anh hai):
"@Ăn Lê, phía bố, em gọi nhé?"
Ăn Lê (anh ba):
"Tất nhiên không vấn đề, chính ông nói muốn dỗ vợ về.
"Nhuễn Nhuễn chỉ cần đưa được mẹ đến, ông chắc chắn đi.
"Chỉ sợ họ giữ thể diện, đến rồi cũng chẳng chịu gần nhau?"
Mặc (anh cả):
"Họ mà không gần nhau, bọn mình ép họ gần.
"Lúc đó, anh chắc vẫn còn kỳ nghỉ, vệ sĩ bên bố để anh xử."
Phong Thần Bất Diễn Nghĩa: "……"
Ăn Lê: "……"
Em: "……"
Mặc: "? Mấy đứa có vấn đề? Bị tinh thần bất khuất trước phụ thân của anh cảm động rồi à?"
... Không, không dám động.
Anh cả oai phong, bọn em không dám nhúc nhích.
13
Những ngày huấn luyện quân sự, nắng gắt th/iêu đ/ốt mặt đất, cũng th/iêu đ/ốt chúng em.
Trì Mặc quả là huấn luyện viên q/uỷ ám.
Ba ngày sau.
Ngay cả Ninh D/ao, kẻ thích nói lời mỉa mai với em, cũng bị luyện rũ tinh thần.
Huấn luyện được nửa chặng, các huấn luyện viên tổ chức đội ngũ đi tham quan b/ắn sú/ng.
Dù 10km đường phải đi bộ, nhưng...
So với bị huấn luyện viên q/uỷ ám Trì Mặc luyện tập, học sinh vẫn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bình luận
Bình luận Facebook