Tôi lấy ra cuốn sổ tay do bà ngoại biên soạn. Bên trong là những tác phẩm gấp giấy thuở nhỏ của tôi. Không chỉ có chiếc máy tính để bàn giống y như thật, mà còn vô số búp bê giấy. Bà chủ quán lau nước mắt, nâng niu lật từng trang sổ. Bà chỉ vào danh sách: "Máy chơi game và laptop làm mỗi thứ một bộ, còn chú chuột tai to màu xanh này cũng làm thêm một con nhé. Khi nào cháu làm xong?" Tôi đắn đo một chút rồi thành thực khuyên: "Ba ngày ạ. Nhưng cháu nghĩ tốt nhất nên m/ua máy để bàn, laptop tuy tiện nhưng chơi game vẫn máy bàn thoải mái hơn."
Bà chủ quán nghe xem ra rất tâm đắc. "Được, làm thêm một bộ nữa." Thật cảm động, giống hệt bà ngoại tôi ngày trước. Hay càu nhàu nhưng luôn muốn dành điều tốt nhất cho con cháu.
Ông chồng đại gia thấy chúng tôi nói chuyện mãi không dứt, liếc đồng hồ: "Nhanh lên, còn phải đi m/ua thọ lễ cho tổng Lưu. Lần này công ty ta nhất định chiếm được mảnh đất đó." Mặt bà chủ quán thoáng đổi sắc nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Tôi nhìn theo bóng lưng họ khuất dần. Và cậu thiếu niên đang đeo bám trên lưng bà chủ. Cậu ta đột nhiên xoay đầu 180 độ. Đôi mắt trắng dã nhìn thẳng vào tôi, nhe răng cười toe toét. Có vẻ bà chủ quán đang rất cần giúp đỡ!
Đêm đó tôi ngồi tô màu cho chiếc laptop giấy tại bàn làm việc. Bà ngoại đang bò lổm ngổm trên trần nhà. Người mới mất thường thế. Thích khám phá những điều mới lạ. Theo sau bà là một đàn hình nhân giấy đủ cỡ, thi thoảng có vài con bé xíu trượt tay rơi xuống bàn. Tôi dùng bút gạt chúng sang, tiếp tục phủ màu cho chiếc laptop. Bà ngoại treo ngược trên đèn chùm, đầu lơ lửng trước mặt tôi: "Đồng Đồng vẫn khéo tay như xưa, làm giống y như thật! Cháu nhớ kỹ nhé, làm hình nhân đừng bao giờ làm quá giống!"
Hình nhân là vật giả, không được làm quá chân thực. Cũng không được làm theo hình dáng người thực, dù người đó còn sống hay đã ch*t. Hình nhân quá giống thật dễ bị nhầm lẫn. Tôi vẫn tuân thủ lời hứa với bà ngoại - không bao giờ trò chuyện với bà.
Ba ngày sau, bà chủ quán đến nhận hàng với khuôn mặt tiều tụy. Bà sai người khiêng đồ, còn mình thì tới quầy hỏi nhỏ: "Cô bé, cho chị mượn nhà vệ sinh được không?" Tôi ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau. Tôi thấy rõ nỗi kh/iếp s/ợ trong đáy mắt bà. Tôi dẫn đường lên lầu: "Đi theo cháu."
Vừa lên tới nơi, chưa đợi bà mở miệng, tôi đưa danh thiếp: "Cháu không giỏi trừ tà, tìm người này hiệu quả hơn."
"Cảm ơn em!" Bà r/un r/ẩy đón lấy tấm danh thiếp. "Suýt nữa thì chị mất mạng rồi. Chị họ Vương, em gọi chị là Vương tỷ cũng được. Khi xử lý xong việc này, chị nhất định sẽ hậu tạ." Bà nói liến thoắng rồi vội vã rời đi. Lời nói như mớ bòng bong khiến tôi càng thêm tò mò.
Bảy ngày sau, Vương tỷ đến quán tôi uống trà. Cậu thiếu niên trên lưng đã biến mất. Bà nhấp ngụm trà, nhăn mặt chê: "Trà của em dở quá, hôm nào chị tặng em ít trà ngon." Là kẻ tham tiền bình thường, tôi lập tức đáp: "Vậy em cảm ơn Vương tỷ trước ạ."
Bà ngồi trên ghế bập bênh, uống thứ trà rẻ tiền mình vừa chê. "Em biết không? Thật là chuyện khó tin! Đứa con do chị mang nặng đẻ đ/au, hóa ra lại không phải con của chị!" Tôi gi/ật mình tỉnh táo hẳn, thò đầu ra khỏi quầy: "Không phải do tiểu q/uỷ nhà chồng chị nuôi sao?"
Vương tỷ thản nhiên: "Đúng vậy! Chính là đứa con ruột bị hắn đem làm tiểu q/uỷ." Qua lời kể của bà, tôi biết được sự thật động trời.
Vương tỷ kể chồng bà là trẻ mồ côi, được cha bà đề bạt. Sau khi kết hôn, hai người mãi không có con. Lý do là vì chồng bà luôn bỏ th/uốc tránh th/ai vào đồ ăn của vợ. Kẻ hạ đ/ộc chính là bảo mẫu nhiều năm trong nhà - thực chất là mẹ ruột của hắn.
Cả đám bày mưu tính kế chỉ để bà làm thụ tinh trong ống nghiệm. Họ m/ua chuộc nhân viên bệ/nh viện, đ/á/nh tráo phôi th/ai, bắt bà sinh con cho hắn và nhân tình. Mục đích là để bà ch*t sớm, cho đứa con hoang thừa kế gia nghiệp, mượn qu/an h/ệ gia đình bà mở rộng kinh doanh. Vương tỷ gh/ê t/ởm: "Một mũi tên trúng nhiều đích, có đầu óc thông minh thế sao cứ làm chuyện x/ấu? Đến đứa con ch*t cũng bị lợi dụng! Sao chị có thể m/ù quá/ng đến thế!"
Là đứa mới ra đời chưa bao lâu, thế giới quan của tôi rung chuyển. Tôi ấp úng mãi không thốt nên lời an ủi. Nhưng có điều khiến tôi thắc mắc: "Chị phát hiện ra sao vậy?"
"Cái máy tính, máy tính của thằng bé. Cả nhà chúng nó vẫn liên lạc lén lút." Vương tỷ nghẹn giọng. "Đứa con chị thương bao năm, đương nhiên muốn nó sang thế giới bên kia sống tốt hơn người. Chị mời chuyên gia mở khóa máy tính nó, muốn biết nhân vật game nó hay nhắc tên gì, muốn xem hình dáng nhân vật ra sao, nhờ em làm y hệt đ/ốt cho nó."
Sau khi mở khóa, tài khoản mạng xã hội tự động đăng nhập. Trên đó, bà thấy con trai gọi người khác bằng mẹ. Thấy đứa con bà nâng niu bị người phụ nữ kia PUA. "Sau khi ba chị mất, không có người đỡ đầu, công ty chồng chị ngày càng đi xuống. Bọn chúng không muốn giả vờ nữa, định bắt con trai hại chị. Thằng bé không đồng ý, chúng liên tục ép buộc, cuối cùng khiến nó t/ự s*t."
Vương tỷ đặt ấm trà xuống, tay luống cuống lau nước mắt. Nghe nói sau khi ch*t, th* th/ể cậu bị đ/ập nát xươ/ng nhét vào hũ, dùng thuật luyện thành tiểu q/uỷ. Chúng muốn đứa con "ruột" mà bà thương nhất chính tay đoạt mạng bà. Sau này khi thầy pháp đến cảm ơn tôi giới thiệu khách hàng, tôi mới biết Vương tỷ đáng lẽ đã ch*t vào ngày đến m/ua đồ mã. Chồng bà dùng mạng sống vợ đổi lấy vận may nhất thời.
Bình luận
Bình luận Facebook