Màn đêm dần buông xuống, con thuyền lắc lư giữa lòng hồ.
"Thư Thư, cậu chắc chúng ta không đi nhầm chỗ chứ?"
Tôi vừa dứt lời, chưa kịp nghe Lâm Thư trả lời đã thấy vô số đèn hoa lấp lánh nổi lên mặt nước. Con thuyền nhẹ nhàng cập bến.
Khi bước chân tôi chạm đất, hàng ngàn ngọn đèn cùng lúc bừng sáng, xua tan màn đêm tăm tối.
Hai bên lối đi tràn ngập những gương mặt quen thuộc. Một ý nghĩ chớp nhoáng lướt qua khiến lòng tôi bồi hồi. Chợt nhận ra Lâm Thư đã khuất bóng tự lúc nào.
Ngay sau đó, mẹ tôi cầm bó hoa linh lan tiến đến, đặt nhẹ nhàng vào lòng tôi. Bà không nói gì, nhưng giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên:
"Thẩm Uyển Nghi, từ lần đầu gặp em, anh đã thấy em giống đóa linh lan kiêu sa và quý phái."
"Chắc em không nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau đâu."
Bùi Ngôn Triệt ngừng lời một chút. Một người chạy đến trao vào tay tôi tấm ảnh cũ.
Trong ảnh, tôi mặc bộ đồng phục trắng tinh, ánh nắng xuyên qua tán lá in hằn trên gương mặt.
"Lúc đó anh đang chụp ảnh tuyên truyền cho trường. Đúng khoảnh khắc anh bấm máy, em bỗng lao vào khung hình."
Giọng anh chậm rãi kể lại, chất chứa biết bao dịu dàng. Tôi bàng hoàng khi một cuốn sổ vẽ được đặt vào tay.
"Từ hôm đó, anh luôn lặng lẽ dõi theo em. Anh xem từng triển lãm tranh của em, yêu từng nét vẽ của em. Về sau, anh đặc biệt đi học vẽ, chỉ để ghi lại mọi khoảnh khắc của em qua nét cọ."
Lật giở từng trang sổ, hình ảnh tôi hiện lên sinh động dưới muôn vẻ. Bỗng nhận ra, đây không đơn thuần là tập tranh, mà là tình yêu chất chứa bao năm của Bùi Ngôn Triệt.
"Thẩm Uyển Nghi, tình yêu dành cho em đã âm thầm chảy suốt từ tuổi mười bảy đến hai mươi lăm."
Lời vừa dứt, ai đó đỡ lấy bó hoa và sổ vẽ khỏi tay tôi. Bùi Ngôn Triệt hiện ra trong ánh sáng rực rỡ, tiếng pháo hoa vang lên rộn rã, từng chùm sao băng lấp lánh x/é toang màn đêm.
"Uyển Nghi, anh yêu em. Em đồng ý trở thành vợ anh chứ?"
Anh quỳ xuống, nâng chiếc nhẫn lấp lánh. Tôi nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay về phía anh.
Trong tiếng reo hò của mọi người, chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay. Tôi cảm nhận rõ bàn tay anh run nhẹ.
Gió đêm thoảng qua, cánh hoa lả tả rơi đầy mái tóc.
Sẽ luôn có người yêu em. Và sẽ có một người yêu em đến trọn đời.
- HẾT -
Bình luận
Bình luận Facebook