Bí mật của con nuôi

Chương 3

13/07/2025 02:40

Dù Chu Trọng Sơn chưa từng nhắc đến chuyện này bằng lời, nhưng hành động lại luôn để lộ sự để tâm.

Mỗi lần anh ấy uống rư/ợu tiếp khách hay làm thêm đến khuya, tôi đều khuyên anh đừng cố quá sức.

Lương của chúng tôi không thấp, đủ nuôi sống cả gia đình.

Nhưng anh lại bảo sống trong nhà bố mẹ vợ khiến anh không yên tâm, muốn cho tôi một tổ ấm thực sự.

Lúc đó, tôi cảm động đến nghẹn ngào, bảo anh đừng nghĩ như vậy, bố mẹ tôi chưa từng coi thường anh.

Hơn nữa, tôi là con gái duy nhất, không cần phải tính toán chi li thế.

Thế nhưng anh không nghe, lúc nào cũng làm việc đến kiệt sức.

Thời gian trôi qua, bố mẹ tôi sợ chuyện ngôi nhà sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng tôi.

Vì vậy, sau mấy năm, cuối cùng họ quyết định chuyển nhượng ngôi nhà cho cả hai vợ chồng.

Về đến nhà, nhìn thấy bố như thường lệ uống một đống th/uốc, tôi kìm nén nỗi ấm ức muốn giãi bày.

Bố mẹ đã lớn tuổi, nếu đột ngột biết chuyện đứa con ngoài giá thú, e rằng không chịu nổi.

Tôi chỉ có thể tạm bịa cớ ổn định tinh thần họ, khuyên họ tạm thời đừng nhắc đến chuyện ngôi nhà.

Bố tuy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm.

Bà ngoại thấy tôi về đến nhà, mặt tươi cười nhưng giọng nói lại chẳng ra vui.

“Người bận rộn đã về rồi đấy, cả ngày đi biệt tăm biệt tích, may có đứa Từ Nhiên này giúp bà làm việc.”

Tôi không ngẩng đầu, phản kích một cách khéo léo.

“Không bận thì được sao? Không bận thủ tục nhận nuôi có thể tự nhiên rơi trúng đầu?”

Chu Trọng Sơn mặt lộ vẻ vui mừng, vội bước đến cầm túi xách thay giày giúp tôi.

Bà ngoại không kiên nhẫn bằng anh, vừa nghe tôi nói thế liền gặng hỏi ngay, giọng điệu tốt hơn cả trăm lần.

“Thủ tục xong cả rồi? Từ Nhiên có thể vào sổ hộ khẩu nhà họ Chu chưa?”

Tôi liếc bà một cái, khẽ hừ một tiếng.

“Bà tưởng mấy cơ quan này là nhà bà mở à, muốn vào là vào ngay? Ai bảo nhà họ Chu chẳng có người quen biết giúp đỡ, đành để tôi đi khắp nơi nhờ bạn bè.”

Bị tôi chặn họng như vậy, cả bà ngoại lẫn Chu Trọng Sơn đều biến sắc.

Trước đây, tôi luôn nhường nhịn, chiều chuộng, giữ thể diện cho lòng tự tôn đáng thương của họ, làm gì cũng không nói ra.

Nhưng họ lại coi điều đó là đương nhiên.

Chu Trọng Sơn phản ứng nhanh hơn, như không có chuyện gì vội mời mọi người ngồi xuống.

“Nhược Hành nói đúng, mấy thủ tục này không thể xong ngày một ngày hai.”

Tôi ngồi xuống ghế sofa, mỏi mệt xoay cổ, nói ra câu đã chuẩn bị sẵn.

“Việc này bên Tiểu Trình cũng khó xử, cô ấy nhờ qu/an h/ệ chắc phải tốn một khoản tiền.”

“Đương nhiên rồi.”

Chu Trọng Sơn tự mình cũng tìm hiểu về thủ tục nhận con nuôi, biết khá rắc rối, nhất là khi đứa trẻ vốn có người thân.

Vì vậy, anh không nghi ngờ lời tôi nói, sốt sắng hỏi cần bao nhiêu tiền.

“Năm mươi triệu.”

“Cái gì!?”

Bà ngoại là người đầu tiên đứng phắt dậy tức gi/ận:

“Cô ta muốn cư/ớp à? Chút việc mà tốn nhiều tiền thế? Cô ta không phải bạn cô sao? Bạn bè chuyên lừa cô đấy hả?”

Chu Trọng Sơn tuy không lên tiếng hùa theo, nhưng cũng không phản bác, xem ra cũng đồng tình với bà.

Tôi không nhịn được cười lạnh.

Tiền kiếp, Tiểu Trình vì giúp tôi hoàn thành việc này đã tốn không ít tiền.

Tôi sợ bà ngoại và Chu Trọng Sơn áp lực, nên tự bỏ tiền của hồi môn ra.

Giờ đây, tôi sẽ không dễ dàng nhân nhượng nữa.

“Chê đắt thì thôi, số tiền này Tiểu Trình cũng không lấy, là để cô ấy lo lót qu/an h/ệ. Không được thì cứ nuôi vậy, cần gì cái danh phận đó.”

Năm mươi triệu, là con số tôi cố ý nói.

Tiền tiết kiệm của tôi và Chu Trọng Sơn phần lớn dùng để đầu tư và gửi có kỳ hạn, chưa đến hạn thì khó rút ra.

Dòng tiền mặt hoàn toàn không có nhiều thế.

Số tiền này, chính là khoản tiền tiết kiệm dưỡng lão mà bà ngoại luôn nắm ch/ặt trong tay.

Bà trước đây không có công việc chính thức, nên đương nhiên không có bảo hiểm hưu trí.

Từ khi sống chung với chúng tôi, bà luôn than thở trước mặt tôi về số phận hẩm hiu, còn nói gh/en tị với bố mẹ tôi.

“Vẫn là bố mẹ cô sướng, sau này lương hưu đầy túi, sống sướng như tiên.

Đây là câu bà thích nhắc nhất trước đây.

Dù tôi và Chu Trọng Sơn an ủi bà đừng lo, chúng tôi sẽ hiếu thảo, nhưng bà vẫn ngày ngày buồn rầu.

“Bất đắc dĩ”, Chu Trọng Sơn bàn với tôi, mỗi tháng cho bà một triệu, coi như trả công bà giúp việc nhà.

Anh nói đó cũng là tấm lòng hiếu thảo của chúng tôi.

Thực ra bản thân tôi không muốn như vậy lắm.

Nhưng không chống lại cảnh hai mẹ con ngày ngày diễn kịch, sau một hồi trình diễn, tôi đành đồng ý.

Dù sao thu nhập của tôi và Chu Trọng Sơn cũng cao, không thiếu một triệu đó.

Thế là, bà ngoại tích cóp được một khoản tiền.

Nhưng bây giờ, tôi nhất định phải moi bằng được số tiền này ra!

Để lại ba người với sắc mặt khác nhau, tôi một mình trở về phòng ngủ.

Lấy điện thoại ra, tôi lại kiểm tra tình hình của Chu Trọng Sơn.

Anh vẫn không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào với người phụ nữ tên Từ Y D/ao.

Xem ra, đã đến lúc đến công ty của Chu Trọng Sơn.

Sáng hôm sau, bàn ăn im lặng khác thường.

Vẫn nhớ tiền kiếp lúc này, Chu Từ Nhiên vì tôi đồng ý nhận nuôi đã bắt đầu ra sức thể hiện trước mặt tôi.

Nhưng hiện tại, sau vài lần bị tôi nói lạnh nhạt, hễ tôi có mặt là cậu ta không dám nói nửa lời.

Bà ngoại nhìn thấy đ/au lòng, mỗi bữa ăn đều gắp thịt cho cậu ta ăn thật nhiều, không ăn đến no không cho xuống bàn.

Còn tôi, chỉ cười xem kịch, chẳng hề cản trở.

Tiền kiếp khi mới nhận Chu Từ Nhiên về nhà, vì lo sức khỏe, tôi đưa cậu ta đến bệ/nh viện khám tổng quát.

Kết quả, bác sĩ nói đứa trẻ đường huyết cao, nếu không can thiệp kịp thời, sau này rất có thể phát triển thành tiểu đường.

Sau này có thể cả đời cần tiêm insulin, còn ảnh hưởng phát triển thể chất.

Tôi ghi nhớ lời bác sĩ, nên nghiêm khắc yêu cầu Chu Từ Nhiên tuân thủ chế độ ăn uống sinh hoạt chuẩn mực.

Những thứ nhiều calo như bánh ngọt, gà rán, đều kiểm soát lượng ăn vào của cậu ta.

Danh sách chương

5 chương
04/06/2025 19:51
0
04/06/2025 19:51
0
13/07/2025 02:40
0
13/07/2025 02:33
0
13/07/2025 02:30
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu