Hưởng thụ an nhàn chưa được mấy ngày, hắn lần đầu tiên tìm đến tay xách sổ sách kế toán.
"Nương tử, đây là chi tiêu nửa tháng của nàng. Dù đã hứa đối đãi nàng tử tế, nhưng nàng đừng quá phận."
"Năm bộ trang sức ngọc bích Nam Hoa Các, hai mươi bộ y phục Hoa Y Phường, mười lăm cổ vật Trân Bảo Các, lại còn tranh cổ Mặc Hương Lâu hai rương..."
"Nàng muốn vét cạn gia sản của ta sao?"
Thật không ngờ nam chính lại keo kiệt đến thế. Ta khịt mũi: "Vì tay ta đ/au mãi không khỏi, trong người bứt rứt nên phải tiêu tiền cho đỡ buồn."
"Sao tay lại đ/au?"
Ta vờ vịn cổ tay lắc lư: "Chàng đoán xem?"
Đôi tai hắn đỏ ửng, vội vã bỏ chạy như bị m/a đuổi. Kỳ thực ta chỉ lo tích trữ của cải phòng khi bị thất sủng.
Hôm sau nhận được th/uốc bôi từ Thẩm Hoài Thanh, ta ném ngay lọ th/uốc ra cửa: "Bảo hắn tự tới đây! Một lọ th/uốc mà đòi dẹp chuyện?"
Hắn nghiến răng hỏi: "Nàng muốn gì?"
Ta duỗi tay kiêu hãnh: "Tự tay xoa bóp cho ta."
Ai ngờ hắn cúi đầu ngoan ngoãn xoa bóp, hàng mi dài như lông quạ rủ xuống, dưới ánh nắng khuôn mặt tuấn tú như ngọc. Dù trong lòng hắn muốn gi*t ta, nhưng khoảnh khắc này thật sự khiến ta sướng rơn.
Từ đó về sau, hắn thường xuyên xuất hiện trong vườn sau. Ta cảnh giác: "Tiền ta không trả, đồ đã m/ua là để mang theo xuống mồ, chàng đừng mơ tưởng."
Đến tối hôm ấy, hắn bỗng lén vào phòng ta, rút ra cuộn dây lụa đỏ: "Tố Tố có thể trói ta rồi ân ái lần nữa không?"
Ta hốt hoảng đẩy hắn ra: "Bi/ến th/ái!"
Tỉnh ngộ mới nhận ra đây ắt là cạm bẫy. Hắn muốn dùng mỹ nhân kế để h/ãm h/ại ta! Phải mau trốn khỏi phủ này mới được.
Bình luận
Bình luận Facebook