Vầng Trăng Lay Động

Chương 4

07/06/2025 00:36

【Ừm, nhưng không được công khai đâu.】

Nhìn thấy mấy chữ này, trái tim đang nén ch/ặt của tôi bỗng chốc buông lỏng, tôi oà khóc nức nở.

【Em đang ở đâu? Anh muốn gặp em!】

Anh im lặng vài giây, nhắn lại, 【Muộn rồi, để mai đi.】

【Em muốn gặp anh ngay bây giờ cơ!】

Thế là tôi lái xe bốn tiếng đồng hồ trong ngày Valentine để đến gặp anh.

Khi anh mở cửa, tôi lao vào lòng anh, ôm ch/ặt lấy.

Cơ thể anh cứng đờ, nhưng không đẩy tôi ra.

Sau khi đến với nhau, chúng tôi ít có thời gian gặp mặt.

Anh không thích tôi dính líu quá nhiều đến giới giải trí.

Thỉnh thoảng anh gửi cho tôi hai ba kịch bản.

Tôi sẽ chọn lọc trong đám đó, thích cái nào thì đi đóng.

Toàn vai vặt, phân cảnh không nhiều, thời gian quay khoảng nửa tháng đến một tháng.

Những lúc anh rảnh rỗi, tôi lại đến tìm anh.

Mỗi lần gặp mặt, tôi như con bạch tuộc, cả người dính ch/ặt lấy anh.

Anh thử lắc người, thấy không đổ được thì đành để mặc tôi.

Anh thích ôm tôi từ phía sau khi ngủ.

Đôi lúc tôi thấy nóng, cố tách người ra xa chút.

Dù đã ngủ say, anh vẫn theo bản năng kéo tôi lại vào lòng.

Những lúc ấy, tôi luôn ảo tưởng rằng anh thích tôi.

Nhưng anh luôn dễ dàng đ/ập tan ảo tưởng ấy.

Tôi m/ua bộ đồ ngủ đôi. Đưa cho anh, anh không nhận, ánh mắt lạnh lùng:

"Diêu Tiểu Hà, cảnh cáo em lần nữa: Dẹp ngay những ý nghĩ không nên có."

Tôi không nhịn được khóc.

Đó là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt anh.

"Em biết anh sợ fan phát hiện!"

"Em chọn nhãn hiệu nhỏ nước ngoài kia mà! Anh không muốn thì thôi!"

Nói rồi tôi ném bộ đồ vào thùng rác, xách túi bước xuống lầu.

Trên đường ra sân bay, tôi chợt nhớ lọ th/uốc dạ dày mang cho anh vẫn còn trong túi.

Do dự vài giây, tôi bảo tài xế quay đầu.

Quay lại nhà anh, thấy anh co quắp trên sofa.

Tôi lấy lọ th/uốc trong túi: "Th/uốc này trị đ/au dạ dày tốt lắm, anh thử đi."

Đặt lọ th/uốc lên kệ, tôi nói: "Anh không cần thì vứt đi."

Anh không phản ứng.

Khi tôi quay lưng định rời đi, anh đột nhiên gọi gi/ật lại, giọng khàn đặc: "Đừng đi."

Cuối cùng, tôi không bước qua được cánh cửa ấy.

Sau này, tôi tự làm móc điện thoại tặng anh.

"Cái này em tự làm, đảm bảo fan không soi ra được nhé?"

"Anh không thích mấy thứ trẻ con."

Anh liếc nhìn, không đón lấy, mắt vẫn dán vào kịch bản.

Một lát sau, anh bổ sung: "Bộ đồ ngủ em m/ua lần trước cũng trẻ con."

Tôi bực mình, đặt móc điện thoại lên tủ kính: "Anh không lấy thì thôi!"

9

Mối qu/an h/ệ của chúng tôi cứ lửng lơ như thế hơn một năm, cho đến khi tôi đọc được bài báo kia.

Trong lễ trao giải thường niên, Phó Tinh Trầm đoạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất.

Ống kính lia đến Hoắc Sanh, cô ta đỏ mặt e lệ khiến mọi người xôn xao.

Khi camera quay lại Phó Tinh Trầm, anh cũng đang nhìn Hoắc Sanh với ánh mắt dịu dàng.

Weibo ngày hôm đó n/ổ tung. Hashtag hẹn hò của hai người liên tục lên top tìm ki/ếm.

Sau đó, có người bắt gặp Phó Tinh Trầm và Hoắc Sanh hẹn hò riêng.

Khi Hoắc Sanh tham dự sự kiện, phóng viên chất vấn: "Cô và Phó Tinh Trầm có đang hẹn hò không?"

"Vấn đề này, các bạn nên hỏi anh ấy!"

Nói rồi cô ta nở nụ cười ngọt ngào vào ống kính.

Đọc xong bài báo, tôi không kìm được mà đi tìm Phó Tinh Trầm, lúc ấy anh đang quay phim ở nơi khác.

Thấy tôi, anh ngạc nhiên, gửi địa chỉ khách sạn bảo tôi đợi ở đó.

Tối hôm đó, khi anh tan ca, câu đầu tiên anh nói là: "Anh đã bảo đừng làm phiền anh khi làm việc."

Nói rồi anh phớt lờ tôi, thẳng bước vào phòng tắm.

Một lát sau, tiếng nước chảy vang lên.

Khi ra ngoài, anh vẫn không liếc nhìn tôi, ngồi vào sofa trả lời tin nhắn.

"Phó Tinh Trầm, hôm nay đạo diễn Vương liên lạc với em rồi. Cảm ơn anh đã giúp em nhận vai này."

Là giọng nói ngọt như mía của Hoắc Sanh.

Tôi bước đến hỏi: "Vai nữ chính phim sau của anh là Hoắc Sanh phải không?"

Anh im lặng hai giây, ánh mắt lạnh lùng: "Phải."

Tôi lắc đầu, lùi hai bước: "Em không đồng ý!"

Giọng anh trầm xuống đầy cảnh cáo: "Diêu Tiểu Hà, đừng can thiệp công việc của anh."

Nói rồi anh đứng dậy đi về phòng.

Tôi cố nuốt nước mắt, theo sau anh: "Trừ cô ta ra, ai cũng được!"

Ánh mắt anh càng thêm băng giá: "Lần này không thể không là cô ấy."

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi vỡ vụn.

Tôi đột nhiên lặng đi, như con cá ngừng giãy dụa, gọi khẽ:

"Phó Tinh Trầm."

Tôi hít sâu, nước mắt tuôn trào: "Chúng ta chia tay đi."

Anh đờ người, có một thoáng tôi tưởng thấy nỗi đ/au trong mắt anh.

Nhưng giây sau, tôi tự chế giễu mình: Tôi mà khiến anh đ/au?

Rõ ràng anh đang đợi tôi đề nghị chia tay trước.

Nếu là anh đề nghị, một khi tôi công khai chuyện tình cảm rồi tố cáo anh phản bội, sự nghiệp anh sẽ lao đ/ao.

Là người lý trí và lạnh lùng như anh, từng bước đi đều được tính toán kỹ càng.

"Phó Tinh Trầm, anh hài lòng chưa?"

Tôi lau nước mắt, đẩy anh ra rồi bước đến cửa.

Anh với tay kéo tôi lại, lực đạo rất mạnh.

"Diêu Tiểu Hà, là vì anh không đáp ứng đủ, nên em đi tìm người khác?"

Tôi nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên chua chát.

Thì ra sau bao lâu bên nhau, anh vẫn nghĩ về tôi như thế.

Trong mắt anh, tôi đến với anh chỉ vì tài nguyên.

Thôi kệ, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Tôi ngẩng cao đầu: "Không đủ."

Anh cúi người lại gần, giọng trầm khàn: "Vậy em muốn gì?"

"Vai nữ chính phim sau của anh."

Tôi thách thức nhìn anh: "Sao, không làm được à?"

"Diêu Tiểu Hà." Anh buông tay, lùi ra xa, mặt lạnh như tiền: "Em không xứng."

"Vậy cho em vai nữ phụ. Không cho thì chia tay."

Nói rồi tôi không ngoảnh lại, mở cửa bước đi.

10

Một tuần sau, tôi nhận điện thoại từ đoàn phim mời đóng vai nữ phụ Hạ Tiểu Vy trong "Lắng Nghe Mưa".

Danh sách chương

5 chương
06/06/2025 06:07
0
06/06/2025 06:07
0
07/06/2025 00:36
0
07/06/2025 00:33
0
07/06/2025 00:30
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu