Tô Hàng mặt đen như mực, vừa xoa bụng vừa nghiến răng nói: "Từ Diệu Diệu, đầu óc cậu làm bằng búa sắt à?"
Tôi cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Rồi đột nhiên ngẩng lên, liếc mắt thách thức: "Tôi cố ý đấy."
Đối với mấy trò chơi chữ vô thưởng vô ph/ạt của tôi, Tô Hàng đã quá quen thuộc, cậu thở dài cầm tập bài tập của tôi lên xem.
Rồi gương mặt điển trai lại đen sầm.
Cậu cười lạnh: "Từ Diệu Diệu, bài tập của cậu đúng là sạch sẽ hơn cả túi quần."
Tôi còn nghiêm túc gật đầu: "Đúng đấy, cậu cũng biết dạo này tôi túng thiếu mà."
Cậu cuộn tập bài, vỗ nhẹ lên đầu tôi: "Làm bài nghiêm túc đi, còn lắm mồm thì tối nay nhịn cơm."
Tôi vừa làm bài vừa lẩm bẩm: "Biết rồi, lắm lời hơn cả mẹ tôi."
Khi tôi làm bài, Tô Hàng ngồi bên đọc sách yên lặng.
Mỗi lần tôi dừng tay, cậu liền ngừng lật sách, ánh mắt yên lặng dán ch/ặt vào tôi.
Nói thật, Tô Hàng còn đ/áng s/ợ hơn cả giáo viên chủ nhiệm.
Dưới sự kèm cặp toàn diện của cậu, con sên lười như tôi cũng thi đậu vào trường mong muốn.
Khi mẹ tôi biết điểm đại học của tôi, bà không ôm tôi khen giỏi mà xách hai làn trứng gà ta sang nhà Tô Hàng cảm ơn.
Suốt mùa hè nghịch ngợm ở nhà, cuối cùng chúng tôi cũng phải nhập học.
Lúc lên tàu, mẹ tôi nắm tay Tô Hàng dặn dò: "Tô Hàng à, cháu biết cái 'áo bông sắt' nhà bác rồi đấy, không có người dắt thì nó phá như heo rừng, cháu phải coi chừng nó, nếu nó làm sai..."
Mẹ tôi nhấn mạnh từng chữ: "Đánh."
Tôi đứng bên nghe mà gi/ật cả mí mắt, hóa ra tôi là khăn giấy m/ua một tặng một ở siêu thị à?
Tô Hàng đưa tôi đến ký túc xá nữ, xem giờ còn sớm liền nói: "Thôi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt chó con đó nữa, tôi giúp cậu dọn phòng."
Thật sự không cần đâu.
Tiếc là Tô Hàng không hiểu ngôn ngữ loài người, đã xách vali của tôi đi như gió, như kẻ cư/ớp vậy.
Trong phòng đã có một cô gái mặt bầu bĩnh, dễ thương cực kỳ, giọng nói ngọt lịm.
Cô ấy nhìn thấy Tô Hàng, đôi mắt tròn xoe sáng rực.
Tôi hiểu ánh mắt đó, phải chăng mùa xuân của Tô Hàng đã đến?
Nghĩ bụng vừa vào đại học đã có chị dâu, trong lòng...
Cô gái tên Chu Niên Niên, cái tên cũng dễ thương không kém. Cô ấy nhìn Tô Hàng lao xao dọn dẹp rồi nháy mắt với tôi: "Bạn trai à? Ân cần thế."
"Cậu ấy là em tôi."
"Em trai?" Chu Niên Niên mặt mũi nghi hoặc, "Hai người chẳng giống nhau tí nào."
Tôi không đỏ mặt, thản nhiên nói láo: "À, tại tôi giống bố, cậu ấy giống mẹ."
"Ồ." Chu Niên Niên lẩm bẩm, "Thế thì chị chịu thiệt rồi."
"Dọn xong rồi." Tô Hàng bước đến trước mặt tôi.
Do chưa đóng tiền điện nên phòng chưa bật điều hòa, mồ hôi ướt đẫm tóc mai cậu, đôi mắt sáng long lanh như ngọc.
Tôi vô thức lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cậu.
Tô Hàng không né tránh, còn cúi người xuống cho tôi lau dễ hơn.
Lông mi cậu dài và cong, đúng là kẻ trời đ/á/nh!
Gh/en tị quá đi!
"Tình cảm chị em các chị tốt quá, không như anh trai em suốt ngày b/ắt n/ạt." Chu Niên Niên ngưỡng m/ộ.
"Chị em?" Tô Hàng nghiến răng nhìn tôi.
Tiễn Tô Hàng xuống lầu, mặt cậu đen hơn cả Bao Công. Tôi biết nếu không giải thích, cậu sẽ càng nghĩ càng tức, cuối cùng người xui vẫn là tôi.
Biết thời thế mới là tuấn kiệt.
Phải dỗ thôi.
"Lúc nãy em lỡ miệng, không phải chị em mà là anh em, anh làm anh cả, em làm em út, được chưa?"
"Được cái búa." Tô Hàng hiếm hoi ch/ửi thề.
Nhìn bóng lưng cậu rời đi, tôi đ/au lòng: "Tô Hàng, anh hư rồi."
Kỳ quân sự một tháng bắt đầu.
Trùng hợp thay, tôi và Tô Hàng cùng đội hình.
Dáng người cậu cao ráo thẳng tắp trong bộ quân phục, đứng đó tựa bức tranh. Mỗi lần huấn luyện viên hô "quay trái", các nữ sinh nghiêng cổ đến mức g/ãy cổ.
Bởi Tô Hàng đứng vị trí đầu.
Tôi liên tưởng cậu như cây cải thảo bị lợn rừng húc, cậu gào thét "Dừng lại! Dừng lại!..."
"Bụp."
Cười phá lên vô cớ, tôi lại bị ph/ạt đứng nắng.
Đứng chưa đầy mười phút đã giả vờ mềm nhũn. Huấn luyện viên bị tôi qua mặt, chỉ vào Tô Hàng: "Em đưa bạn ấy đến phòng y tế."
Tô Hàng đỡ tôi, bàn tay véo nhẹ gáy - chỗ nh.ạy cả.m nhất. Tôi co rúm người, suýt bật cười.
Thoát khỏi tầm mắt huấn luyện viên, tôi thở phào: "Đáng lẽ em nên thi Học viện Kịch nghệ Trung ương, em xứng đáng đoạt Oscar."
Bình luận
Bình luận Facebook