「Sao em có thể ngốc thế? Ra đường mà không mang theo n/ão à? Chỉ một con mèo thôi mà em cũng làm mất, em có biết con mèo này quan trọng với anh thế nào không?」
Tôi bị m/ắng đến phát khóc, vừa sụt sịt vừa liên tục xin lỗi qua điện thoại.
Anh ấy quẳng một câu: "Nếu không tìm được mèo thì đừng có về nhà!" rồi cúp máy.
Tôi r/un r/ẩy gọi điện cho Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ an ủi tôi: "Tiêu Tiêu, tin chị đi, chắc chắn sẽ tìm được mèo thôi. Em bình tĩnh lại đi, đừng khóc nữa."
"Khu chung cư của các em đều có kiểm soát ra vào, tầng hầm B1 cũng đóng kín. Bây giờ chưa muộn lắm, nếu mèo chạy xuống đó thì em xuống B1 tìm ngay. Nếu không có thì phải lên bảo vệ xem camera."
Nhờ lời động viên của Kỳ Kỳ, tôi lấy lại bình tĩnh.
Lập tức chạy xuống tầng hầm B1.
May mắn là không lãng phí nhiều thời gian, ở góc cầu thang B1 tôi đã thấy con mèo.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi chụp ảnh gửi ngay cho Hứa Nhiên.
Anh ấy chỉ hồi đáp một câu: "Biết rồi".
Nhưng sau này Kỳ Kỳ nói: "Khu chúng mày sống đến con ruồi còn không lọt được, huống chi là mèo."
Từ đó về sau, tôi không bao giờ dẫn mèo ra ngoài nữa.
Thực ra tôi tự nhận mình là người rất điềm tĩnh. Lần ấy mất bình tĩnh vì tôi đã đặt mọi thứ của anh ấy lên quá cao. Tôi biết con mèo đó rất quan trọng với anh nên mới cẩn thận đến mức sợ làm anh phật ý, sợ mất anh.
Nhưng giờ nghĩ lại, thái độ của anh ấy khi ấy đã nói lên tất cả.
Tôi kìm nén sự buồn nôn nói với Hứa Nhiên:
"Không có kết quả đâu, Hứa Nhiên. Chúng ta không có tương lai."
"Sao lại không thể!"
Hứa Nhiên gần như mất kiểm soát, hét lên.
"Tại sao? Anh thừa nhận trước đây đã không quan tâm em, nhưng chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, em không lưu luyến chút nào sao?"
Nhìn đi, trong mắt Hứa Nhiên vẫn chỉ có bản thân.
Tháng trước anh ấy nghĩ tôi đang gi/ận dỗi, bắt tôi quay về, tất cả chỉ vì anh ấy cho rằng người bị đ/á phải là tôi chứ không phải anh.
Trong mắt anh, tôi không có tư cách đề nghị chia tay.
"Dù có lưu luyến cũng đã qua rồi."
Tôi mở điện thoại, lật album ảnh đưa trước mặt anh ấy.
Đó là những bức ảnh tôi và Thẩm Dịch đi chơi.
Tôi thích ghi lại cuộc sống, anh ấy cũng vậy. Anh ấy không cho rằng hai đứa gần 60 tuổi đầu cộng lại mà còn chụp ảnh là trẻ con.
"Xin lỗi, giờ em đã có bạn trai rồi. Em rất trân trọng anh ấy. Tất nhiên em cũng chúc anh hạnh phúc."
Ai ngờ vừa dứt lời, Hứa Nhiên đã túm lấy tay tôi, một tay nắm cằm tôi, cúi người xuống.
"Bốp!"
Tôi t/át anh ấy một cái.
Rồi nói: "Hứa Nhiên, đừng ép em phải h/ận anh."
Đôi mắt anh đỏ ngầu, buông tôi ra.
Về nhà xong, tôi lập tức kể lại chuyện cho Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch không yên tâm để tôi ở một mình, liền đêm đón tôi về nhà anh.
"Em nói trước nhé, em chỉ ở vài ngày thôi." Tôi khoanh tay trước ng/ực nói với Thẩm Dịch.
"Yên tâm đi, em ngủ phòng chính, anh ở phòng bên cạnh."
"Chà chà, không ngờ anh không những trẻ trung mà tư tưởng còn khá trong sáng đấy."
Ai ngờ Thẩm Dịch không phục, kéo tôi vào lòng rồi vòng tay ôm eo, khẽ hôn lên môi tôi.
"Đàn ông không thể nói là trong sáng được đâu." Anh thì thầm bên môi tôi.
Nụ hôn ấy thật nhẹ nhàng và dịu dàng, giống như con người anh, cho tôi cảm giác an toàn.
Vì vậy, tuy không hẳn là sống chung nhưng tôi vẫn dọn đến nhà Thẩm Dịch, mỗi người một phòng.
Tôi không ngờ trên đường đi làm về lại gặp lại Hứa Nhiên.
Anh ấy không nói không rằng kéo tôi lên xe.
Định kêu c/ứu thì anh ấy bịt miệng tôi lại.
"Tiêu Tiêu, đừng kêu."
"Anh không chiếm thời gian của em, anh chỉ muốn kể cho em nghe một câu chuyện."
(5)
"Anh không thấy mình giờ rất lố bịch sao, Hứa Nhiên?"
Thực sự tôi đã rất tức gi/ận.
Tôi thừa nhận trước đây mình hèn mọn đi quấy rầy anh. Tôi tưởng dù anh là khối thép thì trái tim nồng nhiệt của tôi cũng làm anh tan chảy.
Bao nhiêu năm qua, tình yêu đã mòn mỏi, chỉ còn lại sự níu kéo.
Nếu không phải Tư Niệm quay về, có lẽ tôi đã không nhận ra mình.
Dĩ nhiên tôi không trách Hứa Nhiên không yêu tôi, tất cả là do tôi tự chuốc lấy.
Giờ đây dù anh ấy và Tư Niệm không còn khả năng quay lại, thì liên quan gì đến tôi?
Hứa Nhiên đ/è tôi lên ghế phụ, cài dây an toàn.
Nhìn tôi nói: "Chỉ một lát thôi, anh không chiếm nhiều thời gian của em đâu."
Thực sự tôi đã gi/ận đến cực điểm nhưng cố kiềm chế.
Hứa Nhiên vốn rất lý trí, không hiểu sao lần này lại mất kiểm soát thế.
"Anh nói đi." Tôi gắng giữ bình tĩnh.
Ai cũng là người có học, tôi không muốn làm quá.
Một lúc sau, Hứa Nhiên mới chậm rãi cất lời:
"Nói ra em có thể không tin, nhưng anh là người rất tự ti."
"Hả?" Tôi không nhịn được kinh ngạc.
Ít nhất trong những năm bên anh, tôi chưa từng thấy anh vì tự ti mà không dám yêu tôi.
"Anh và Tư Niệm chia tay vì lúc cô ấy đi du học đã nói: 'Anh chẳng có gì cả, em không thể lãng phí tình cảm vào người không có tương lai.'"
"Em thấy buồn cười lắm phải không?"
Hứa Nhiên cười chua chát, tiếp tục: "Anh quen cô ấy từ năm hai đại học, qua cuộc thi của trường. Dự án của anh đạt nhất, cô ấy thua nên nói sẽ đ/á/nh bại anh. Lúc đó anh chỉ muốn tập trung học hành, nhưng qua lại nhiều lần, tự nhiên thành yêu nhau. Cô ấy là người rất ưu tú."
Bình luận
Bình luận Facebook