Ngoài khu rừng tối đen như mực ra, chẳng nhìn thấy gì cả.
Tôi vô thức bước nhanh hơn, âm thanh phía sau cũng dần trở nên gấp gáp hơn, lần này tôi nghe rõ ràng, những tiếng động hỗn lo/ạn không đồng nhịp với bước chân mình.
Lòng hoảng lo/ạn, tôi tăng tốc, bắt đầu chạy bộ. Âm thanh phía sau cũng theo đó trở nên nặng nề hơn, rồi ngày càng gần.
Tiếng tim đ/ập thình thịch vang lên bên tai, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, không để ý nên đ/âm sầm vào thứ gì đó, ngay sau đó cổ tay đã bị một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ nắm ch/ặt.
Tôi thét lên, theo phản xạ giơ đèn pin chiếu thẳng vào mặt người đó, ánh sáng trắng xóa lộ ra một khuôn mặt đẹp đẽ.
Người đó rất cao, bị ánh đèn chói khiến nhắm nghiền mắt, chân mày nhíu sâu, nhưng không hề quay đi mà để mặc tôi chiếu vào mặt mình một cách bình thản: "Lạc Lạc, là anh."
Dù là vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lúc này lại khiến lòng tôi ấm áp.
Tôi thở hổ/n h/ển, nghe thấy động tĩnh phía sau đã dừng, mới thốt lên được: "Hạ Phàm?"
Giọng vừa cất lên đã nghẹn ngào.
Hạ Phàm định vòng tay qua vai tôi, nhưng dừng lại giữa không trung rồi rút về: "Ừ. Đừng sợ, có anh đây."
Lòng tôi yên tâm hơn nhiều, đi bên cạnh anh ra khỏi rừng. Ánh đèn pin phản chiếu trên nền tuyết hơi chói mắt, Hạ Phàm nheo mắt, hai tay cho vào túi quần, bước đi khó nhọc.
Mãi đến khi ra khỏi rừng, tới nơi có đèn đường, tôi mới thở phào, ngoảnh lại nhìn về hướng vừa đi.
Một bóng người đen kịt đứng ở cuối rừng, đang cố ngoái đầu nhìn tôi một cách bất mãn.
Tôi gi/ật mình sợ hãi, vô tình vòng tay qua cánh tay Hạ Phàm. Người anh khựng lại, do dự vài giây rồi rút cánh tay ra.
Tôi hơi ngượng, vừa định rụt tay lại thì bị anh nắm ch/ặt, kéo tay tôi nhét vào túi áo khoác của anh.
Tôi: "?"
Hạ Phàm mặt lạnh như tiền: "Trời lạnh cóng."
Tôi: "Vậy mà lòng bàn tay anh đổ mồ hôi nhiều thế?"
Gương mặt căng thẳng của Hạ Phàm chùng xuống một giây: "... Anh là trai tốt mà."
Tôi cũng không rút tay ra, để mặc anh nắm kéo. Dù từ nhỏ đã không kiêng kỵ tiếp xúc cơ thể với Hạ Phàm, nhưng lúc này tôi lại bắt đầu cảm thấy mặt mình nóng ran.
Vừa về đến ký túc xá, ngoài trời lại bắt đầu rơi tuyết, còn có xu hướng ngày càng nặng hạt. Hạ Phàm bị lạnh đến mũi đỏ ửng, hai gò má cũng đỏ, làm nổi bật làn da càng trắng, đôi mắt hơi cúi xuống cũng long lanh.
Lòng tôi mềm lại trong giây lát, mở cửa hơi nghiêng người: "Vào uống tách cà phê nóng đi."
Hạ Phàm đứng nguyên ở cửa, gió tuyết mịt m/ù cuốn sau lưng. Anh chăm chú nhìn tôi, khiến tôi toàn thân bứt rứt, rồi anh như bị chói mắt lại cúi mi xuống: "Thôi. Anh đi đây." Xoay người được nửa, lại dừng lại nói thêm: "Lần sau nhớ rủ người cùng đi hoặc gọi cho anh."
Điện thoại rung lên, tôi vô thức cúi đầu.
Ngẩng lên, Hạ Phàm đã đi xa.
14
Tin nhắn là của chú gửi: "Tan học chưa?"
Ban ngày chú chẳng ra dáng gì, đến đêm lại nổi hứng, vừa khớp với múi giờ của tôi.
Tôi chưa gõ xong câu trả lời, lời mời video đã hiện ra.
Vừa tháo ba lô vừa bắt máy, liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng bên kia: "... Lại uống rư/ợu."
"Vừa về ký túc xá hả?" Chú nháy mắt với tôi, "Cậu trai nào đó đưa về nhà à?"
Tay tôi run lên, chiếc áo khoác đang cởi dở suýt rơi xuống đất: "Cái gì?"
"Còn giả vờ ngây với chú à," chú ngẩng cằm lên, "Cái khăn quàng cổ đó nhìn là biết không phải của cháu."
Lúc này tôi mới nhận ra, trên đường Hạ Phàm đã quàng khăn của anh lên đầu tôi, vừa rồi anh đi vội, tôi quên trả lại.
Chú thấy tôi im lặng, mặt lộ vẻ đắc ý: "Chú đoán trúng rồi nhỉ? Là ai, phải thằng họ Hạ đó không?"
... Tháo camera giùm cái.
"Chú biết mà," chú lại nhấp một ngụm rư/ợu, "Thằng đó đuổi theo cháu sang Thụy Điển, chú biết chuyện hai đứa sớm muộn gì cũng thành."
"Đừng nói bậy," tôi nhíu mày, "Nó sang Thụy Điển là chuyện của nó, liên quan gì đến cháu."
"Ừm ừm, con bé này da mặt còn mỏng lắm."
Tay tôi khựng lại, dí mắt vào màn hình: "Đuổi ra sân bay, mấy vạn tệ? Ý nghĩa là sao?"
Lúc này chú mới như tỉnh rư/ợu, ánh mắt hoảng hốt: "Mấy vạn tệ nào? Chú vừa nói gì à?"
Tôi mặt lạnh: "... Đừng giả vờ."
Chú ho khan ngượng nghịu, vờ vĩnh: "Ái chà điện thoại chú chỉ còn 98% pin thôi, không nói nữa tạm biệt."
Video đã tắt từ lâu, tôi vẫn giữ nguyên tư thế, nắm ch/ặt điện thoại chìm vào suy tư.
Hạ Phàm tốn nhiều công sức để quay về nước, nhưng khi sang Thụy Điển gần một tháng thì tôi lại gặp lại anh.
Ngồi nghĩ ngợi hồi lâu, mới nhớ ra mở album ảnh, lật tới bức ảnh tôi chụp trước khi máy bay cất cánh. Hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời, ráng chiều in bóng trên kính sảnh chờ nhà ga.
Phóng to thêm chút, trong tấm kính còn có một người, ở tư thế đang chạy, vai lưng căng thẳng, cao g/ầy hiên ngang.
15
Hộp thư lại có thêm mấy lá thư từ Hạ Phàm gửi, tôi không nhịn được, vẫn mở ra xem.
Trong thư là một tờ giấy hơi nhàu, không đầu không đuôi nói gì về việc học ở trường rất thuận lợi, cái cây lần trước anh nhắc đã nở hoa, nói nếu sau này tôi sang Thụy Điển sẽ dẫn tôi đi biển.
Đang thấy lạ, liếc nhìn phần ký tên, phát hiện thời gian là ba năm trước.
Giở tờ thư ra, thấy bên trong còn kèm một phong bì nhỏ hơn, mép mở đã bị mòn xơ ra, đóng dấu bưu điện Trung Quốc.
Hóa ra là lá thư tôi gửi cho anh ba năm trước.
Lật tiếp mấy lá sau, đều giống nhau, phong bì lớn bọc lấy phong bì nhỏ tôi gửi anh ngày xưa, tờ giấy kèm theo chia sẻ lặt vặt về cuộc sống của anh ở Thụy Điển, từng câu từng chữ đều là hồi đáp.
Dòng thời gian những lá thư này không liền mạch, nội dung cũng không giống nhau, nhưng chủ yếu đều mang âm hưởng nhẹ nhàng thoải mái.
Nhưng tôi lại đọc thấy một chút kỳ quặc trong sự thoải mái đó, dường như sự dễ chịu này không phải là thường tình, mà là một hơi thở ngẫu nhiên sau bao mệt mỏi khổ sở dài lâu.
Bình luận
Bình luận Facebook