Gió Thổi Buồm Lay

Chương 2

07/08/2025 23:49

Hạ Phàm gõ cửa nhà tôi, khi đi qua cửa phòng ngủ của tôi, ánh nắng chói khiến anh nheo mắt. Sau đó, anh ngồi phịch xuống trước bàn ăn, đôi chân dài đặt lên thanh ngang của ghế, nói với mẹ tôi: “Dì ơi, dạy cháu học bổ sung tiếng Anh đi ạ.”

Tôi từ phòng ngủ quay lại nhìn, vừa kịp thấy bóng lưng anh. Hạ Phàm 17 tuổi mặc chiếc áo thun rộng thùng thình, vì cao lớn vụt nên trông hơi g/ầy, qua lớp áo lờ mờ lộ ra đường nét xươ/ng vai và lưng.

“Chà, mặt trời mọc đằng tây rồi.” Lúc đó tôi nghĩ.

Lúc đó tôi làm sao hiểu được, sự biến mất đột ngột của một số người, kỳ thực đã có dấu hiệu báo trước.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên, tôi tỉnh lại, đứng ngẩn người một lúc mới nhận ra âm thanh là có thật.

Đứng dậy mở cửa, hơi nóng từ hành lang và Hạ Phàm 23 tuổi cùng ùa vào mặt.

Anh đứng ngoài cửa, vẫn mặc chiếc áo thun rộng thùng thình, giơ chiếc túi trong tay lên: “Người lớn lại đi dự tiệc rồi, bố tôi bảo tôi lo cơm cho em.”

Tôi vội nghiêng người để anh vào. Khi anh đi qua bên tôi, ánh nắng xuyên qua phòng ngủ chiếu vào mặt anh, chói khiến anh quay đầu đi nheo mắt.

Tôi chợt thấy hoang mang, suýt nữa tưởng rằng chúng tôi vẫn chưa trưởng thành, sau mùa hè này tôi còn phải cố gắng ôn tập, để thi vào trường cấp ba mà anh đang học.

Suýt nữa tưởng rằng thế giới vẫn vận hành theo quy tắc của tuổi trẻ, sự chia ly khó rời nhất không gì bằng việc bạn cùng bàn chuyển sang lớp bên cạnh.

Suýt nữa quên rằng ở một góc thế giới còn có một nơi gọi là Gothenburg, cách thành phố tôi đang ở bảy ngàn cây số, chênh lệch múi giờ bảy tiếng, sát bên vòng Bắc Cực.

Chính nơi này đã giam cầm tuổi thanh xuân của tôi sáu năm.

Hạ Phàm tự nhiên ngồi xuống trước bàn ăn, co chân dài thẳng đặt lên thanh ngang của ghế, cúi mắt lấy từng hộp cơm trong túi ra: “Đứng ngẩn người làm gì? Lại đây ăn cơm.”

Tôi vừa đi đến giúp anh vừa cà khịa: “Sợ anh bỏ th/uốc đ/ộc vào cơm em.”

“Th/uốc đ/ộc n/ợ trước, nhưng đã bỏ th/uốc rồi.” Hạ Phàm cười khẽ, giơ ngón trỏ thon dài gõ gõ vào đầu mình, “Phối theo liều lượng thường ngày của em, chuyên chữa bệ/nh đầu óc không tốt.”

……Từ nhỏ đến lớn cãi nhau với Hạ Phàm chưa bao giờ thắng, tôi còn khổ sở gì mà trêu anh.

Tôi ngồi xuống, gắp cái đùi gà duy nhất vào bát mình: “Người lớn sao suốt ngày đi dự tiệc, không chịu ở nhà trông con.”

“Dù sao cũng sáu năm chưa về rồi,” Hạ Phàm quen tay đón nước máy uống, bị tôi ngăn lại, đổi thành nước đun sôi, “vả lại một tháng nữa lại đi, đương nhiên phải tranh thủ thời gian gặp nhau nhiều lần.”

“Một tháng nữa lại đi?” Tôi nhíu mày, “Về Thụy Điển à?” “Ừ.” Hạ Phàm gật đầu, “Công việc của bố tôi bên đó vẫn chưa xong, lần này chỉ là về tạm thời.”

Tôi gật đầu, không hiểu sao trong lòng bỗng vui mừng, lén dưới bàn lấy điện thoại nhắn cho bạn thân: “Mình nghĩ rồi, đơn xin đi Thụy Điển, mình sẽ nộp.”

4

Trời tối mùa hè luôn rất muộn, tôi bước dưới nắng chiều đi đổ rác, khi về nghe thấy tiếng nước trong hành lang vang lên sau thời gian dài.

Khu chung cư cũ thông gió không tốt lắm, nên phòng tắm có một cửa sổ hướng thẳng ra hành lang, tôi ngẩng đầu nhìn hơi nước mờ ảo từ cửa sổ hé của nhà Hạ Phàm tỏa ra.

Trong lòng như bị cào nhẹ, ngứa ngáy, không nhịn được nghịch ngợm hướng cửa sổ hét lên: “Hạ Phàm! Dùng sữa tắm hiệu gì mà thơm thế!”

Tiếng nước trong cửa sổ dừng lại, một giọng nữ trẻ vọng ra từ sau cửa sổ: “Hạ Phàm đang nấu cơm cho em.”

Lời vừa dứt, cửa chính vội vàng mở ra, Hạ Phàm tay cầm xẻng nấu ăn, sắc mặt rất khó coi: “Từ Lạc Lạc, đừng nghịch.”

Tôi bỗng thấy mặt nóng bừng, chắc xanh xám đổi màu, ngũ quang thập sắc, há mấy lần miệng mà không thốt nên lời “Cô ấy là ai vậy”.

Rồi một cô gái tóc vàng ướt, ngoại hình rất tinh tế mặc áo choàng tắm từ bên Hạ Phàm thò đầu ra, cười mỉm hỏi anh: “Đây là ai? Em gái của anh à?”

Thực ra lời này không hoàn toàn sai, hồi nhỏ tôi và Hạ Phàm được người lớn dạy gọi anh em. Chỉ là sau này đi học, gọi như thế bị bạn hỏi, cả hai đều ngại phiền phức nên dần đổi sang gọi tên.

“Không phải.” Hạ Phàm mặt lạnh đóng cửa, câu trả lời cuối cùng từ khe cửa vọng ra, “Chỉ là hàng xóm thôi.”

Tôi đứng trước cánh cửa đóng ch/ặt, trong lòng chua xót khó tả.

Tôi thật ngốc, thật đấy. Tôi chỉ biết như xưa đuổi theo sau lưng anh, hồi nhỏ là từ trên lầu đuổi xuống dưới, lớn lên lại muốn từ trong nước đuổi sang Thụy Điển.

Nhưng chưa từng nghĩ rằng sáu năm anh ở ngoài, bên cạnh đã có cô gái nào đó, có tư cách hơn tôi để hỏi “Cô ấy là ai”.

Rốt cuộc, tôi chỉ là hàng xóm của anh. Không phải bạn thời thơ ấu, cũng không phải em gái, chỉ là, hàng xóm mà thôi.

5

Đơn xin du học trao đổi được phê duyệt rất nhanh, cô giáo nhắn tin bảo tôi nhanh chóng nộp đủ giấy tờ, sớm bắt đầu thủ tục xin visa.

Tôi lại bắt đầu cố tình tránh mặt Hạ Phàm, buổi tiệc có anh tôi cố gắng từ chối, tin nhắn WeChat anh gửi tôi đều không trả lời.

Mãi đến hôm chú Hạ có việc không ở nhà, mẹ tôi nói Hạ Phàm đi họp lớp đến nửa đêm chưa về, dọa nạt dụ dỗ bảo tôi đi đón anh.

Âm nhạc trong KTV chói tai, ánh đèn mờ ảo lóa mắt khiến tôi chóng mặt. Khi tôi vào phòng riêng, mấy người đàn ông đang đỏ mặt hắt chất lỏng trong ly, mấy cô gái cũng cầm mic hát bài tôi nghe không ra giai điệu. Hạ Phàm một mình tách khỏi đám đông, cô đơn nằm ở góc sofa, cánh tay che mặt, như đang ngủ.

Thế là tôi băng qua đám đông, ngồi xuống bên Hạ Phàm. Da anh rất trắng, đường nét góc hàm rõ ràng, có lẽ do s/ay rư/ợu nên hai má đỏ ửng, môi cũng đỏ. Tôi chọc chọc chân anh, gọi: “Hạ Phàm.” Cái x/á/c nằm đó không nhúc nhích. Tôi thở dài: “Ngủ như heo ch*t ấy, làm sao mình cõng anh về?”

Danh sách chương

4 chương
05/06/2025 07:18
0
05/06/2025 07:18
0
07/08/2025 23:49
0
07/08/2025 23:45
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu