Ta kết hôn với công tử ta hằng thầm mến, nhưng chàng công tử ấy lại chẳng hề để tâm đến ta.
Mười năm lạnh nhạt như một ngày, mài mòn từng chút tơ duyên trong lòng.
Khi ta mang theo thân tàn lực kiệt, quyết ý rời xa, hắn lại giả vờ làm bộ yêu ta đến đi/ên cuồ/ng.
————
1
Năm ấy hoa mận nở trong mưa xuân, ta chống dù bước qua phố phường, ngẩng mặt đã thấy chàng. Áo xanh phất phơ, trâm ngọc cài tóc, tay nâng chiếc dầu giấy, ôm một nữ đồng ấu áp vào lòng.
Trong lòng chợt dâng lên cảm giác tê tê, dáng vẻ chàng tựa như bức họa chạm đúng điều ta hằng mơ tưởng.
Nhưng mối tình đơn phương này chỉ dừng ở mộng tưởng thoảng qua.
Dù là đích nữ song chẳng được mẫu thân che chở, lại bị phụ thân ghẻ lạnh, hôn sự đâu do ta định đoạt.
Tưởng rằng lần gặp ấy là dứt nghiệp tiền duyên.
Nào ngờ vài hôm sau, chàng công tử lại tới phủ đường cầu hôn. Dĩ nhiên, đối tượng không phải ta, mà là bảo bối trong lòng phụ thân - nhị muội của ta.
Nhị muội xinh đẹp đáng yêu, đến ta cũng không khỏi xiêu lòng. Thuở nhỏ từng oán h/ận nàng đoạt mất sủng ái, nhưng khi khôn lớn mới hiểu: phụ thân vốn chưa từng thiết tha với ta.
Dần dà, ta cũng thôi mong đợi tình phụ tử.
Còn mẫu thân, quanh năm lễ Phật ở chùa Thu Sơn, từ khi ta sinh ra đã chẳng mấy lần đoái hoài.
Phụ thân từ chối hôn sự của nhị muội, quay sang nhắc đến ta. Khi được gọi ra diện kiến Bùi Thì, ta nhận ra chính là công tử khiến ta sét đ/á/nh ngày nào, lòng dậy sóng gợn tơ.
Nhưng chàng khước từ.
Chàng nói chỉ muốn cưới nhị tiểu thư Lý Hoài Ngọc.
Thoáng chút buồn rơi, ta lại vui thay cho muội muội có được lang quân tài mạo song toàn.
Không hiểu vì sao phụ thân cự tuyệt chàng. Về sau mới hay, nguyên do cha mẹ Bùi công tử đã qu/a đ/ời, nếu gả đi phải đảm đương gia nghiệp rối ren.
Phụ thân đâu nỡ để nhị muội khổ sở.
Nhưng vì chức Thị lang Bộ Lễ của chàng có thể trợ lực cho thương nghiệp nhà, nên đẩy ta ra thế thân.
Bùi Thì nhiều lần bái phỏng, thêm nhị muội quấn quýt năn nỉ, phụ thân đành miễn cưỡng chấp thuận.
Những ngày mưa dầm khiến ta cảm hàn, chỉ quanh quẩn trong phòng đọc tiểu thuyết. Đêm đến sai người đặt ghế mây ngoài sân, thả h/ồn ngắm trăng.
Bùi Thì thường tới phủ đem đồ ngon vật lạ tặng nhị muội. Nhờ vậy ta cũng đôi lần gặp mặt.
Mỗi lần gặp, hai ta giữ lễ cách nhau vài bước. Chàng thi lễ trang nhã, dịu dàng xin lỗi vì sự cự tuyệt ngày trước.
Kỳ thực ta không để bụng, mối tình đơn phương vốn đã nhạt phai. Việc chàng xin lỗi khiến ta bất ngờ.
Đêm khuya nằm thao thức, hình ảnh chàng cúi đầu tạ lỗi hiện về. Lòng ta chợt gh/en tị.
Có người sinh ra đã có tất cả: như nhị muội được di mẫu yêu thương, phụ thân cưng chiều, lại thêm tình lang thề non hẹn biển.
2
Nhị muội dạo này hay sang viện ta chơi đùa, trêu chọc hỏi bao giờ ta tìm được ý trung nhân. Ta đem mối tình đơn phương ch/ôn sâu, mong ngày tháng xóa nhòa.
Nhị muội nài nỉ Bùi Thì đi săn, lại sợ nhạt nhẽo nên kéo cả ta và hảo hữu cùng đi.
Khi đuổi theo thỏ xám, nhị muội trượt chân rơi xuống vực. Ta đứng gần liền với tay đỡ lấy.
Không ngờ sức nặng của nàng...
Rồi ta bị kéo theo xuống vực.
Bùi Thì nghe tiếng hét vội chạy tới. Tay phải bám vào phiến đ/á nhô, tay trái nắm lấy ta. Ba người treo lơ lửng như chuỗi hạt, bạn bè nhị muội đã đi đâu mất.
Chàng tính để nhị muội leo lên qua người hai ta, sau đó ta leo lên qua chàng, cuối cùng cùng kéo chàng lên. Mưu sự tốt đẹp, kết cục chỉ nhị muội leo được lên. Ta đang ngại ngùng trèo vài bước thì tay chàng trượt khỏi vách đ/á, cả hai rơi xuống.
May thay có cây cổ thụ đỡ lấy, cành cây g/ãy dưới sức nặng khiến chúng ta rơi xuống đất. Khi rơi, Bùi Thì ôm ch/ặt lấy ta. Nên ta chỉ xước nhẹ tay chân, còn chàng đã bất tỉnh.
Định đợi nhị muội dẫn người đến c/ứu, nào ngờ trời đổ mưa chiều tà. Phát hiện hang động gần đó, ta muốn đưa chàng vào.
Người chàng g/ầy mà nặng không tưởng.
Ta đành nắm hai mắt cá kéo lê vào hang. Ánh hoàng hôn lọt qua khe đ/á, ta thấy vết thương trên đầu chàng rỉ m/áu - hẳn do lúc lê vào hang đ/ập phải đ/á. Lòng dâng nỗi áy náy.
Nhị muội xử lý sự cố quá chậm, đêm xuống vẫn chẳng thấy ai tới. Bùi Thì không tỉnh lại còn run lập cập. Sờ trán thấy sốt cao, ta đắn đo sợ chàng ch*t, liền cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y ôm ch/ặt lấy chàng, lấy ngoại bào đắp lên.
Định khi nghe tiếng người tới sẽ chỉnh đốn y phục rồi gọi c/ứu viện, thế là không ai hay biết. Ta tự nhắc mình tỉnh táo lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Nhưng khi tỉnh dậy, đã nằm trên giường nhà.
Bình luận
Bình luận Facebook