Cuộc sống hàng ngày của tôi và cô ấy là mỗi sáng thức dậy chạy bộ một vòng, sau đó về ký túc xá đọc tài liệu, đến chiều đi thu thập dữ liệu, tối sắp xếp lại, rồi không còn gì khác.
Cuộc sống ở đây đơn giản và bình yên, những nỗi buồn trước đó nhanh chóng được chữa lành. Tôi thật may mắn, là người mau quên, thực sự buông bỏ rồi sẽ nhanh chóng quên đi. Dù nghĩ đến cuộc gặp gỡ năm xưa, vẫn còn chút tiếc nuối.
9.
Ngày thứ tư đến đây, tôi nhận được tin nhắn WeChat: "Sư muội, có ở đó không?"
Từ Quý Minh Thần.
Tôi đã kết bạn với anh từ rất lâu, sau khi kết bạn, chưa từng trò chuyện một lời.
Tôi nhớ lại những cảm giác khó diễn tả, kỳ lạ về anh, không khỏi do dự một lúc, rồi mới trả lời: "Dạ em đây, sư huynh, có chuyện gì ạ?"
Bên kia hiện "đang nhập" mãi, như thể gõ rồi lại xóa, một lúc sau mới hỏi tôi: "Sư tỷ của em nói em đến Hải Nam rồi, sao đột nhiên đi vậy?"
Hóa ra là vì chuyện này.
Anh đang quan tâm tôi sao? Tôi vô cớ hơi căng thẳng, nghĩ một chút rồi trả lời: "Ha ha, em đi mấy ngày rồi mà!"
Anh nói: "Ừ, tại mấy ngày nay không thấy em, anh mới hỏi."
Tôi vừa thấy tin nhắn này thì anh đã thu hồi.
Trái tim tôi như bị thứ gì kỳ lạ gãi nhẹ, nó mềm mại, thận trọng.
Tôi cầm điện thoại, hơi bối rối.
Anh lại chỉnh sửa, gửi tin nhắn: "Còn về không?"
"Dạ dạ, sẽ về ạ."
Không hiểu sao, gửi câu này xong, dường như thấy anh thở phào nhẹ nhõm. Tôi nghĩ, mình thật hay tưởng tượng, biết đâu người ta chỉ hỏi qua loa thôi.
Anh nhanh chóng nói thêm: "Tốt, vậy cá vàng anh đem về nuôi trước nhé."
Ồ, nhìn đi, tôi đã nói mình nghĩ nhiều rồi mà, anh đang lo cho cá vàng đấy.
Sao anh quan tâm tôi được? Tôi lắc đầu cười, vừa nãy nghĩ gì vậy, anh là người trong mộng của sư tỷ mà. Tôi nghĩ những điều này, có xứng đáng với sư tỷ không?
Tôi chỉnh lại tâm trạng, trả lời: "Dạ dạ, vâng ạ, vậy em ngủ trước nhé."
Anh chỉnh đi chỉnh lại, cuối cùng chỉ trả lời hai chữ: "Ngủ ngon."
Một câu chúc ngủ ngon sao phải cân nhắc lâu thế?
Tôi nằm xuống, nghĩ ngợi linh tinh, cảm xúc kỳ lạ trào dâng trong lòng, rồi nhanh chóng bị tôi dập tắt.
Tôi tưởng cuộc trò chuyện giữa tôi và anh sẽ kết thúc tối hôm đó, không ngờ ba ngày sau, tôi lại nhận được tin nhắn của anh, là một bức ảnh chụp chú cá vàng nhỏ.
Anh nói: "Cá vàng nhỏ của em hình như lớn hơn chút rồi."
Tôi lại căng thẳng, băn khoăn không biết trả lời sao, nghẹn mãi mới hỏi: "Ăn được không ạ?"
Anh im lặng hồi lâu, trả lời tôi: "Vậy nuôi lớn đợi em về ăn."
Tôi không biết trọng tâm của anh là gì, nhưng điều tôi thấy là hai chữ "đợi em".
Tôi bị sao thế này?
Đầu óc rối bời, tôi vứt điện thoại, không dám nhìn nữa, không dám suy nghĩ sâu.
Tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi, cố tránh né, nhưng Quý Minh Thần dường như đã gieo một hạt giống trong lòng tôi, đang nảy mầm, lớn mạnh ngoài tầm kiểm soát, thao túng cảm xúc của tôi.
Lần nữa nhận tin nhắn anh gửi, phản ứng đầu tiên của tôi lại là vui mừng, nhìn anh cân từng chữ, cái cây nhỏ trong lòng gần như siết tôi đến nghẹt thở. Nhưng tôi chỉ có thể kiềm chế, cố trả lời lạnh nhạt, không dám vượt giới hạn.
Sư tỷ cũng thường trò chuyện với tôi, đôi khi cô than phiền rằng Quý Minh Thần quá lạnh lùng, không bắt chuyện được; cũng nói, thiếu gì trai đẹp, không được thì đổi.
Nhưng, chẳng bao lâu sau, cô lại cảm thán: Sư huynh Quý đẹp trai quá.
Anh là người sư tỷ thích, mà tôi lại có cảm giác kỳ lạ với anh, tôi bắt đầu thấy u sầu, chia tay Trình Lệ tôi còn chẳng u sầu đến thế.
Tin nhắn của Quý Minh Thần rất thường xuyên, cơ bản mỗi ngày tôi đều nhận được. Đôi khi Viên Viên hỏi tôi: "Là người yêu nhắn tin à?"
Tôi vội vàng lắc đầu, không dám nói bừa đâu, tôi và anh không có qu/an h/ệ gì cả. Tôi hết sức phủ nhận, vô cùng hồi hộp, một mặt nghĩ tuyệt đối không thể có chuyện gì với anh; một mặt u sầu thầm mong đợi tin nhắn của anh, cảm xúc mất kiểm soát.
10.
Đến đây nửa tháng sau, Trình Lệ gọi điện cho tôi, buồn cười là anh quay về trường, nói không hiểu sao hơi nhớ tôi.
Tôi thấy anh thật vô duyên: "Nhớ em gì? Nhớ em ngốc, nhớ em nhiều tiền?"
"Không phải." Anh mang theo chút tiếc nuối, nói, "Anh cũng thấy lạ, lẽ ra anh nên gh/ét em, nhưng giờ nghĩ lại, hình như anh thật sự hơi thích em."
"Thích em, rồi quay sang một cú điện thoại tố cáo em?"
Anh vội giải thích: "Không phải anh làm, sao anh làm chuyện đó được?"
"Lại nữa, toàn lỗi của người khác, anh Trình Lệ trong sạch, không vướng bụi trần."
"An Nam, em bình tĩnh lại đi."
Tôi và anh cùng im lặng.
Sau đó, anh từ từ nói: "Anh và cô ấy đều mất việc rồi, nói vậy em có vui hơn không? An Nam, em có thể tha thứ cho anh không?"
Thật mới lạ, Trình Lệ cũng có lúc c/ầu x/in tha thứ, nhưng mà, quá muộn rồi.
Tôi thở dài, lâu sau mới nói với anh: "Trình Lệ, sau này nếu anh có bạn gái, hãy đối xử tốt với cô ấy nhé."
Bình luận
Bình luận Facebook