Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Ánh mắt của ai đó cứ dán ch/ặt vào tôi, đến mức nhiều người cũng quay lại nhìn theo hướng anh ta.
Tôi: ...
9.
Phải nói rằng, buổi thử vai này tôi trụ được hoàn toàn nhờ vào khả năng diễn xuất thần sầu.
Bạch Trân có việc phải đi trước, tôi định vào phòng nghỉ chỉnh trang lại lớp trang điểm. Vừa bước vài bước đã nghe tiếng giày da lộp cộp vang lên.
"Đoàn Doãn?!"
Nhìn bóng dáng Đoàn Doãn trong gương, tay tôi run lẩy bẩy khiến thỏi son vẽ lệch khóe môi.
Tôi: ...
Hơi thở mát lạnh phả vào gáy. Đoàn Doãn ôm ch/ặt tôi từ phía sau, đôi tay hồng hào siết lấy eo, ánh mắt đầy uất ức:
"Chị quả nhiên được lòng người quá nhỉ."
Câu nói nồng nặc mùi gh/en.
Tôi dùng tay xóa vệt son lem, liếc nhìn anh qua gương. Không ngờ sau bao năm xa cách, cái ôm đầu tiên lại diễn ra trong tình huống này. Không thoát được vòng tay anh, tôi buông lời nhẹ bẫng:
"Có lẽ đó là thiên phú."
Đoàn Doãn: ...
Vòng tay anh siết ch/ặt hơn, mũi áp vào cổ tôi than thầm: "Chị tệ quá."
Dịch ra ngụ ý: Chị ơi, em gi/ận rồi đấy.
Khoảng cách quá gần. Tim tôi đ/ập thình thịch, cảm giác trình độ của anh giờ chẳng thua kém gì tôi.
"Nhưng chị quen sống tệ rồi."
Tôi vỗ vỗ tay anh ra hiệu buông tha, tưởng anh sẽ nghe lời như xưa, nào ngờ anh ôm ch/ặt xoay tôi đối diện. Chưa kịp phản ứng, anh đã nâng mặt tôi lên, cúi đầu áp sát khiến tim tôi như ngừng đ/ập.
Kết cục. Mắt anh long lanh ngấn nước, vẻ sốt ruột nhưng giọng vẫn nũng nịu: "Chị ơi... muốn hôn..."
"Chị ơi..."
Như đang làm nũng. Nhìn vẻ ngoan ngoãn ấy, lòng tôi chợt mềm lại, khóe môi bật cười.
"Cách!"
Tiếng động nhỏ vang lên nơi cửa. Chưa kịp định thần, những ánh đèn flash đã xối xả tới tấp.
10.
[Lộ ảnh nữ minh tinh họ L sống buông thả: Son môi nhem nhuốc! Tư thông giới chóp bu!] Tít báo khiến mắt tôi hoa lên. Oan gia đáo để! Nhưng chưa hết đ/au, đám phóng viên đông nghịt có chuẩn bị kỹ càng khiến tôi và Đoàn Doãn phải trốn vào khách sạn gần đó.
"Ch*t ti/ệt, nghe nói họ ở khách sạn chúng ta!"
"Thật không đấy?"
"Tò mò không biết giờ họ đang làm gì..."
Tiếng xì xào ngoài hành lang không dứt. Tôi bĩu môi định đóng cửa thì thấy anh chàng cúi người cười khẩy: "Chị ơi, chúng ta đang làm gì nhỉ?"
Ánh mắt chạm nhau. Tôi gi/ật mình vội đáp:
"Tất nhiên là tránh tai bay vạ gió, còn làm gì khác được?"
Đoàn Doãn mỉm cười hiền lành, bổ sung: "Chị muốn làm gì cũng được, em đều chiều theo."
Tôi: ...
Hết chỗ nói. Giờ anh ta đúng kiểu "tra hư hỏng hết phần thiên hạ", miệng lưỡi ngọt như đường mà vẫn giữ vẻ ngoan hiền.
"Em đói. Tìm chút gì ăn đi."
Tránh ánh mắt khiêu khích của anh, tôi đổi chủ đề: "Không gọi đồ được, xem trong phòng có đồ ăn vặt không."
Vừa nói tôi vừa mở ngăn kéo, nhìn thứ bên trong liền đóng sầm lại.
"Chị thấy gì vậy? Cho em xem với."
Đoàn Doãn nhướng mày tiến lại. Tôi vội che ngăn kéo, nào ngờ anh chàng chống tay lên bàn - lại một kiểu vây hãm mới.
"Chị."
Giọng trầm khàn cất lên. Hơi thở tôi gấp gáp: "Đoàn Doãn..."
Mắt anh tối lại, mũi chạm mũi tôi, khóe miệng nhếch lên: "Chị... sợ rồi à?"
Tôi gắng ra vẻ bình tĩnh. Cuối cùng, Đoàn Doãn nuốt khan, nắm ch/ặt tay tôi, ánh mắt dày đặc tâm tư rồi bỗng dịu dàng hôn lên mu bàn tay: "Dù rất muốn được chị hôn... nhưng chị không thích thì em sẽ không ép đâu..."
11.
Một tiếng sau. Trợ lý của Đoàn Doãn vượt qua đám phóng viên mang đồ ăn tôi thích tới.
"Em không ăn à?"
Tôi đói lả nhưng thấy Đoàn Doãn chỉ chống cằm ngắm mình, liền chỉnh sửa tác phong ăn uống: "Không ăn thì chỉ còn đồ thừa thôi..."
Đoàn Doãn liếc nhìn hộp cơm: "Chị cố ý để lại hai món, là cho em à?"
Tôi: ... Bị lộ rồi. Tôi cau mày gắp lia lịa: "Mơ đi. Ăn hay không tùy em."
"Anh Đoàn."
Trợ lý liếc tôi rồi gọi anh ra ban công nhỏ nói chuyện. Tôi cố ý không nghe nhưng nửa tiếng sau đồ ăn ng/uội ngắt. Tôi đành ra gọi.
"Chuyện công ty tạm thế đã. Đợt phóng viên đầu có vẻ do tiểu minh tinh kia mời. Đợt hai là người của anh cả nhà anh, lão gia đang bệ/nh nặng..."
"Anh Đoàn nên tránh xa ả đào đó ra, 90% là do anh cả anh sai đến quyến rũ..."
Tôi: ... Đang định lên tiếng thì Đoàn Doãn c/ắt ngang: "Là em quyến rũ cô ấy."
Trợ lý rời đi với ánh mắt hoài nghi. Tôi giả vờ không biết gì, yên lặng ăn cơm xem TV.
12.
Tối muộn. Phóng viên tản dần nhưng tôi đã buồn ngủ rũ. Nhắn tin cho mẹ xong, tôi phát hiện Đoàn Doãn đã tắm rửa mặc áo choàng ngủ trên sofa.
"Đoàn Doãn?"
Gọi vài tiếng không thấy động tĩnh, tôi rón rén đi tắm. Tỉnh táo trở lại thấy anh vẫn say giấc, bèn mon men đến bên sofa ngắm nhìn gương mặt thanh tú. Bỗng nhớ cảnh anh dẫn tôi thoát khỏi phòng nghỉ sáng nay. Thực ra tôi không sợ bị chụp ảnh, nhưng cảm giác được bảo vệ hiếm hoi khiến tôi diễn theo.
"Đoàn Doãn."
Tay chống cằm, tôi đưa ngón tay chạm vào hàng mi dài. Đột nhiên anh mở mắt.
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook