Tiếc thay trời không chiều lòng người, tôi ngồi chưa được bao lâu thì từng hạt mưa lác đ/á/c rơi xuống. Vội vàng trú vào chiếc đình gần đó, tôi lấy tay phủi phủi quần áo rồi ngồi bệt xuống ghế đ/á. Lòng thở dài: Mưa rồi, chẳng còn ngắm được chú chó vàng của lão hàng xóm, biết làm gì cho hết thời gian đây? Một bóng đen chợt kéo đến ngồi cạnh.
Quay sang, tôi thấy Mạnh Đình Hi đang đứng đó, hàng mi ướt đẫm hơi nước. Miếng bánh mì to đùng trong miệng suýt khiến tôi nghẹn thở, may nhờ anh vỗ lưng mới thoát hiểm.
- Tôi... tôi đang ngắm mưa!
Chưa đợi anh lên tiếng, tôi đã vội lên tiếng tự bào chữa. Nói xong lại tự trách: Giải thích làm gì chứ?
Mạnh Đình Hi chẳng nói gì, cầm lấy ổ bánh mì từ tay tôi, tự nhiên cắn một miếng, ánh mắt đờ đẫn như chính mình đang thưởng mưa.
- Đây là bánh của tôi!
Anh làm ngơ.
- Anh đói lắm à? Tôi đã nấu cơm để trên bàn rồi mà?
Những ngày ở nhà anh, tôi chưa quên thỏa thuận "nấu ăn đổi tiền phòng", vì thế sáng tối đều chuẩn bị chu đáo.
- Thấy rồi. - Anh nhai bánh, giọng thong thả - Nhưng ăn một mình... chán.
Tôi ấp úng: - Dạo này em bận làm thêm quá...
- Ừ. - Anh gật gù - Bận ngắm mưa vàng chứ gì?
Tôi vội cầm cốc nước giả vờ uống. Anh ăn nốt phần bánh, gói nilon gấp vuông vức rồi ném vào thùng rác.
Giọng nói chợt vang lên sau màn mưa: - Ứng Triều Triều, nếu em không muốn nhắc đến quá khứ, anh sẽ không hỏi. Từ nay đừng trốn anh nữa.
Tay tôi khựng lại, chiếc cốc không một giọt nước: - Em nào có?
Ánh mắt anh dừng trên vết bầm cổ tay - thương tích từ lúc chuyển hàng. Chưa kịp giấu, anh đã lên tiếng:
- Đừng cố quá. Tiền có thể trả từ từ. - Rồi hỏi - Bữa tối của em bị anh ăn rồi. Giờ... về nhà ăn cơm cùng anh nhé?
Mắt tôi cay xè, chớp lia lịa để nước mắt không rơi. Ngoài trời mưa như trút, chiều tà lạnh buốt, từng hơi thở như có d/ao cứa vào phổi.
Tôi cúi đầu: - Mạnh Đình Hi... đây cũng là cách anh trả th/ù ư?
Nếu vậy, thứ phẩm giá cao quý anh từng có... đủ khiến tôi hổ thẹn.
- Anh đâu tốt bụng thế. - Giọng anh trầm xuống - N/ợ anh nhiều người lắm, nhưng nhà anh... chỉ có mình em thôi.
Ngước lên, tôi chạm vào ánh mắt anh. Đôi mắt nâu hổ phách dâng đầy sóng cuộn, ào ạt xô tới. Tim tôi thình thịch:
- Ý anh là gì?
- Nghĩa là... - Giọng anh trầm khàn, ngân vang cuối câu - Ứng Triều Triều, anh muốn quay lại với cỏ non xưa rồi.
11
Tôi từ chối Mạnh Đình Hi.
Vẫn làm việc, vẫn dành dụm. Sáng đạp xe giao sữa, đêm gói há cảo ở chợ đêm. Nhưng mỗi sáng, xe anh luôn bám theo chiếu đèn; mỗi tối, anh gọi tô há cảo ngồi ăn từ đầu đến cuối chợ, rồi cùng tôi về nhà.
Tôi từng phản đối vì anh tính tiền "chiếu sáng", "hộ tống" khiến mãi chẳng đủ tiền trả n/ợ. Thế mà hôm sau, bánh sau xe đạp biến mất.
Tôi...
Đm...
Định chất vấn thì anh cười lạnh: - Ứng Triều Triều, em đùa à? Tao - tổng tài đứng top, ki/ếm tiền tính bằng giây, đi tháo bánh xe em?
Đúng lúc ông lão ve chai chậm rãi đạp xe qua: - Vành 7 hào, lốp không thu. 8 đồng b/án thì b/án, không thì thôi.
Mạnh Đình Hi: ...
Tôi: ...
Anh lắp bắp: - Nếu anh nói mình có gương mặt đại chúng, ông ấy nhầm người... em tin không?
Tin cái con khỉ!
Tức gi/ận bỏ đi cả ngày. Nhờ quản lý tìm chỗ làm xa nhà anh, nào ngờ gặp cố nhân - Tiêu Thác.
Đứng ch/ôn chân tại chỗ. Từ ngày bỏ đi năm năm, tôi tưởng sẽ chẳng gặp lại ai. Mạnh Đình Hi là ngoại lệ đầu, Tiêu Thác là ngoại lệ thứ hai.
Anh ta sửng sốt: - Triều Triều?
Tôi gượng cười: - Chào Tiêu Thác, lâu lắm không gặp.
Anh bước tới, đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi ngửa mặt thở dài, mắt đỏ hoe: - Triều Triều, anh đã tìm em suốt...
12
Tiêu Thác giữ bí mật của tôi.
Bí mật về cô gái ngoan hiền ngày nào - một kẻ sát nhân.
Năm 21 tuổi, tôi vô tình gi*t cha dượng định cưỡ/ng hi*p. Đến giờ vẫn nhớ như in, lưỡi thủy tinh c/ắt đ/ứt động mạch cổ hắn, m/áu phun như thác. Chỉ vài phút, con q/uỷ đó tắt thở.
Khi ấy, không biết vì sợ đến tê liệt hay h/ận th/ù được giải tỏa, tôi không rơi nổi giọt lệ.
Trước ngày ra đầu thú, tôi chia tay Mạnh Đình Hi.
Tôi nói: Anh biết Tiêu Thác khoa Tài chính đuổi em suốt không? Anh biết nhà hắn giàu cỡ nào không?
Tôi nói: Yêu anh, em không thấy tương lai. Em không muốn đợi nửa tháng mới ăn được hộp anh đào, không muốn sống đời nhàm chán.
Tôi nói: Nếu thực lòng thương em, hãy để em theo đuổi cuộc sống mình muốn.
Bình luận
Bình luận Facebook