Nàng vốn chẳng cần phải chịu thiệt thòi đến thế.
Chỉ vì Chân Ngọc Đình khoác danh hiệu "người được Thái tử ngưỡng m/ộ", nên nàng chỉ có thể chọn cách nhún nhường.
Ta sai người đem tặng chiếc vòng ngọc dương chi bạch ngọc mà tổ phụ để lại cho ta, muốn cho nàng biết rằng nàng chẳng cần nhường nhịn, nàng xứng đáng có được những thứ này.
Chân Ngọc Đình hiếm hoi chủ động hẹn gặp ta, nàng nhiệt thành tâm sự cùng ta, đây vốn là cảnh tượng ta hằng mong đợi nhất. Thế nhưng giờ nhìn lại chỉ thấy quen thuộc, thần thái cùng lời nói của nàng, quá giống Cố Hàn Ngọc. Ngay cả nụ cười khẽ cong mắt cũng hao hao như Cố Hàn Ngọc.
Chân Ngọc Đình khuyên ta đừng làm khó Cố Hàn Ngọc nữa.
Ta nén cơn gi/ận, xem ra ta đã quá nuông chiều khiến cô gái này trở nên kiêu ngạo, phụ hoàng cùng mẫu hậu chưa từng can thiệp vào chuyện ta thích ai, kẻ chỉ là con gái Bá tước, lại dám thay ta tính toán.
Trở về cung, Cố Hàn Ngọc sai người trả lại chiếc vòng.
Khi gặp lại nàng, nàng quỳ gối thê lương trên đất, nói rằng có thể trả lại mọi thứ cho Chân Ngọc Đình.
Quả nhiên, trong lòng nàng có ta.
Mùa đông, Cố Hàn Ngọc mời ta đi chơi trượt băng.
Thấy nàng trượt ngã trên mặt băng, trái tim ta cũng theo đó rơi xuống.
Ta biết, nàng cố ý gọi ta tới, dù hơi bực mình, nhưng cũng hiểu nàng muốn ta thấu rõ bản tính của Chân Ngọc Đình.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, ta đ/au lòng vô hạn, cơn gi/ận vừa rồi cũng tiêu tan.
Sau năm mới, di mẫu vào cung không ngớt lời khen nàng, bảo rằng mọi người đều nói nàng giỏi giữ nhà, còn cô gái nhà họ Chân lại học theo nàng.
Ta hiểu, Chân Ngọc Đình muốn làm Thái tử phi. Nàng sợ Hàn Ngọc có vị trí trong lòng ta, nên nôn nóng bắt chước nàng.
Thế nhưng, đây còn là Chân Ngọc Đình mà ta từng thích sao?
Còn là Chân Ngọc Đình lạnh lùng không trọng danh lợi ngày trước sao?
Không ngờ, khi diện tuyển, Chân Ngọc Đình lại mặc chiếc áo màu xanh lục nước ấy.
Ta thất vọng về nàng vô cùng.
Giá nàng cứ là chính mình, có lẽ cuối cùng ta còn coi trọng nàng.
Thú vị thay, khi Chân Ngọc Đình muốn thay thế Cố Hàn Ngọc, Cố Hàn Ngọc lại chủ động đeo đôi hoa tai ngọc thạch, tỏ rõ cho ta biết: "Ngài xem, thần chỉ là cái bóng trong lòng ngài."
Ta biết, Hàn Ngọc trong lòng có chút ấm ức. Nỗi ấm ức ấy của nàng khiến ta vô cùng xót xa.
Ta từng hỏi Cố Hàn Ngọc, có muốn ở lại không.
Nàng bảo chẳng dám mong cầu.
Đã vậy, ta sẽ vì nàng mà giải tán những kẻ khác, chỉ giữ lại mình nàng, không phải bóng hình của bất kỳ ai.
Mẫu hậu từng hỏi ta: "Con có thấy Cố Hàn Ngọc đến gần con một cách quá thuận lợi không?"
Thế là ta sai người đi tra xét, tìm được vị lang trung hiện còn ở biên cương, cũng chính là lang trung năm xưa chữa bệ/nh cho trưởng nữ của Định Quốc Hầu.
Hóa ra, nàng không phải do Định Quốc Hầu phu nhân sinh ra.
"Hãy giữ nàng lại, xem bọn họ có kế hoạch gì." Phụ hoàng và mẫu hậu rất quý Cố Hàn Ngọc, nhưng vẫn nghi ngờ về thân thế của nàng.
Thả hổ về rừng, chi bằng nuôi hổ bên cạnh, mới dễ phòng bị.
Sau một năm thành thân, Hàn Ngọc vẫn không có th/ai, vì th/uốc an thần nàng uống hàng ngày đều là th/uốc tránh th/ai.
Trước khi tra rõ ngọn ngành, tuyệt đối không thể để nàng sinh hoàng tôn.
Thế nhưng ta không ngờ, Hàn Ngọc lại chủ động kể hết mọi chuyện.
Ta gi/ận, gi/ận vì nàng bị dùng làm quân cờ.
Ta cũng bực, bực vì nàng chẳng coi ta là phu quân.
Ta cùng phụ hoàng bày mưu đưa Định Quốc Hầu về thiên lao, nhưng ta vẫn muốn giữ cho nàng một thân phận, một thể diện.
Bèn tuyên bố với ngoài rằng Định Quốc Hầu tử trận.
Ít nhất đến giờ, nàng chưa làm bất cứ điều gì hại ta cùng phụ hoàng, mẫu hậu.
Ta nghe thấy nàng trong thiên lao chất vấn Định Quốc Hầu và nhà họ Chân.
Nàng cười sảng khoái, lời nói đầy dịu dàng, nhưng ta nghe được tim nàng đang rỉ m/áu.
Hóa ra nàng đã khổ cực đến thế, khó nhọc một mình mưu tính mười năm trời để b/áo th/ù cho gia đình.
Ta cùng phụ hoàng, mẫu hậu bàn định, sau này dù thế nào cũng để nàng làm Hoàng hậu.
Chỉ có nàng mới thấu hiểu lòng dân, cảm thông nỗi khổ của vạn dân.
Con trai chúng ta chào đời, Hàn Ngọc bảo gọi nó là "Thuận Ca Nhi".
Ta hiểu, nàng mong con được thuận lợi. Hơn mười năm qua nàng sống quá vất vả, nàng gửi gắm mọi ước vọng tốt đẹp vào đứa trẻ.
"Tốt, cứ gọi là Thuận Ca Nhi". Trong lòng ta thầm nghĩ, không chỉ con trẻ, mà sau này mọi điều của nàng, cả cuộc đời nàng, ta sẽ che chở chu toàn, bảo vệ nàng bình an.
Bình luận
Bình luận Facebook